Trăng Suông

 

Lê Phùng Xuân

 

Trăng Suông

Truyện Dài

 

 

 

PHẦN 1

 

          Một thời trai trẻ

 

Chiếc xe đò Á Đông chạy vùn vụt trên đường Sài Gòn-Mỹ Tho. Phùng Xuân ngồi ghế bìa. Gió thổi phần phật. Chàng đang sung sướng nhìn ra đồng ruộng Tân An mênh mông cò bay thẳng cánh. Đã là tháng bảy rồi. Đồng lúa  xanh xanh mút mắt. Cuối chân trời, những đàn cò trắng bay thong thả và những đám chim lá rụng rập rờn lên xuống. Có những đoạn đường xe đò chạy song song với đường xe lửa. Đột nhiên Xuân nhớ lại những chuyến xe lửa thú vị. Ngồi chỗ bậc thang lên xuống ở những toa hàng hóa, chàng mặc tình ngắm nhìn đồng ruộng, ca hát và suy nghĩ vẩn vơ mà hông bị quấy rầy… Nhưng bây giờ, xe lửa hổng còn chạy nữa. Năm ngoái (1958) là lần cuối cùng Xuân về Mỹ Tho bằng loại xe chạy cà xịch cà xịch tuôn mù mịt khói đó… Continue reading

Nỗi Buồn Nhớ Quê

Kể từ khi mình ôm giấc mộng hão
Được xênh xang trong nhung gấm lụa là
Nơi phố thị lung linh đầy diễm ảo
Chốn sang giàu tráng lệ đẹp xa hoa

Dù vườn ruộng đã bao phen níu giữ
Mình vẫn cứ quyết dứt áo ra đi
Quê hương bỏ lại làm kẻ xa xứ
Sống kiếp đời tạm bợ của Thiên di

Rồi một ngày đôi chân chợt nghe mỏi
Sau bao năm lạc giữa những con đường
Mới nhận ra phố bạc bẽo quá đỗi
Trơ cạn nghĩa tình lẫn cả yêu thương

Có đôi khi chập chờn trong giấc ngủ
Thấy vui đùa cùng bến nước dòng sông
Tỉnh giấc khóc òa vì thiên thai cũ
Lạc mất dấu bởi hoang phế rêu phong

Và từ đó mình thành phường bội bạc
Một lần đi là mãi chẳng quay về
Và từ đó cuộc đời mình cũng khác
Đắm chìm hoài trong nỗi buồn nhớ quê

Song Nhi

P/s: Trong tháng tư này có một ngày rất buồn đối với những bậc chú bác bên hải ngoại. Tốp người sau như tôi dù không liên quan gì tới chiến tranh, không hiểu gì là mất mát. Nhưng vẫn phải bỏ xứ mà đi bởi vì chẳng thể sống nổi. Người sau kẻ trước có thể cách biệt nhau nhiều điều trong quan niệm nhân sinh quan. Nguyên nhân ra đi cũng khác nhau. Nhưng nỗi buồn xa quê hay nhớ nhung ngày tháng cũ thì ai cũng có. Không dám gọi là thơ chỉ một ít văn xuôi xuống dòng gọi là….. Để tưởng nhớ một nơi chỉ còn trong miền ký ức mà thôi

Cô Cái Bè

Ảnh: Ngã ba sông – Cái Bè

Bài viết này nằm ở dạng nửa truyện ngắn, nửa tuỳ bút, chỉ nhằm mục đích nói với một người mà tôi biết dù đã đi xa khuất ngàn vào trong cõi vô cùng, người đó vẫn hiện diện trong tôi, vẫn dõi trông từng bước tôi đi trên đường chinh chiến rồi sau đó bước đường lưu vong không bao giờ trở lại quê hương. Những dòng chữ tôi viết lên đây như một lời phân trần với người đã lỡ đi cái hẹn trăm năm mà nguyên nhân không phải do người đó, cũng không phải lỗi ở tôi mà do hoàn cảnh xô đẩy hay số mệnh khắc nghiệt của con người trong thời buổi chiến tranh.

Continue reading

Con nhỏ Giồng Trôm

Sáu nhấn mạnh chân lên bàn đạp của chiếc xe đạp cũ của mình để bám sát chiếc ô tô buýt đang chạy trước mặt cách chừng chục thước. Tay mặt ghì chặt cái ghi đông để giữ thăng bằng, còn tay kia nó giơ lên vẫy vẫy. Trong khung cửa kính nhỏ cũng có bàn tay vẫy vẫy của Kiệm, thằng bạn học cùng lớp ngồi trước nó một bàn. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm đệ lục. Phải ba tháng nữa nó mới gặp lại bạn bè ở lớp đệ ngũ. Lật bật mà nó đã ở Sài Gòn hai năm rồi. Thời gian không lâu lắm song cũng đủ cho nó làm quen với đời sống mới ở thị thành. Càng có nhiều bạn mới thì nó lại càng nhớ những đứa bạn cũ như thằng Duy và con Hưởng. Dù ở thị thành song nó vẫn chưa gột rửa được hết cái chất phèn ở trong người của mình. Mỗi ngày sau khi đi học về và làm bài vở xong là a lê hấp nó vọt ra ngoài miếng đất rộng trước nhà. Có bạn thì bày trò chơi như đánh đáo, bắn đạn, thả diều. Không bạn thì xách cần câu đi câu cá bóng xệ, bóng dừa, bóng các hay lẻn vào ruộng ” ông hà tiện ” câu cá lóc đem dìa cho má nấu canh chua. Khi nào chán câu thì nằm dài trên cỏ nhìn mây trời lang thang để mơ để mộng, dù biết mơ mộng của mình chẳng bao giờ xảy ra. Muốn cho mộng thành sự thực thì nó phải có tiền. Mà nó, nhà nghèo, có ăn có mặc là may rồi lại thêm được tới trường thì còn may mắn hơn những đứa trẻ khác.

Continue reading

Thanh Kiếm Quy Hương

tkqh

1

LUẬT CỦA KIẾM

Nằm trong địa phận phủ Tuyên Hóa và cách Hà Dương chừng hai ba chục dặm, Thanh Thủy là một sách của vùng biên thùy. Đó là nơi dân thiểu số Mèo, Mán, Thổ, Thái mang các đặc sản như ngà voi, da thú, xương cọp, sâm, nhung hoặc các loại dược thảo hiếm quí để trao đổi với các con buôn tới từ Vân Sơn, Nghiễn Sơn, Bình Viễn hay Mông  Tự. Là đất rừng rú dĩ nhiên Thanh Thủy còn là nơi trú ẩn của các tay lưu lạc giang hồ, dân trốn tránh luật pháp hoặc những ai muốn sống ngoài vòng cương tỏa của triều đình. Tuy nhiên tất cả dân cư ngụ hoặc người lui tới đây vì bất cứ lý do gì đều đối xử với nhau bằng thứ luật đặc biệt. Luật của kiếm.

Continue reading

Giang Hồ Kỳ Hiệp – Quyển 2

14

Động lòng trắc ẩn

Đoàn xe và người dài lê thê. Xe thời nặng nề và chậm chạp lăn bánh. Người thời uể oải và mệt nhọc lê bước trên con đường đất đỏ hoạch của huyện Mỹ Lương thuộc Quốc Oai lộ. Đàn bà con gái được ngồi trên xe trong lúc đàn ông trai tráng phải đi bộ. Tất cả đều được canh giữ bởi một toán quân khoảng hai mươi tên.

Continue reading

Giang Hồ Kỳ Hiệp

ghkh 2

1

Thanh Kiếm Thiết Huyền

Mồng hai tết. Vầng thái dương từ từ lên cao. Thiên hạ lũ lượt kéo về bến Đông Bộ Đầu chờ xem cuộc biểu diễn vũ thuật và đả lôi đài. Năm nay đúng ngày mồng hai tết triều đình mở cuộc tuyển lựa vũ sĩ để xung vào các chức vụ thuộc binh đội triều đình. Ngoài ra vị vũ sĩ vô địch có hi vọng trở thành thượng tướng chỉ huy binh đội. Đây là cơ hội tốt cho các thanh niên yêu chuộng võ thuật chọn đường binh nghiệp để tiến thân và lập công danh với đời.

Continue reading

Sát Đát Nhân 3

28

Mông Cổ động binh

     Sát Ác Nhân Chủ Tiệm, Vạn Lý Câu Lê Hành, Mai Côn Vũ Bạch và các nhân viên còn sống sót rảo bước trên con đường đất về Na Ngạn. Sau lưng họ là Chi Lăng, cửa ải của quân Đại Việt đang bị quân Mông Cổ đánh phá. Khả Ly đã mất. Chi Lăng, Vĩnh Châu, Thiết Lược đang bị công kích và trước sau gì cũng lọt vào tay giặc. Môi hở thời răng lạnh. Nếu các cửa ải trên đã thất thủ thời Nội Bàng không thể nào chống trả được sáu mũi dùi cùng lúc tấn công.

Continue reading

Sát Đát Nhân 2

 

Lời Bạt

Mấy ngày nay, đọc trên mạng tin các trường trung học phổ thông ở Việt Nam sẽ không còn giảng dạy môn Sử như là một môn học chính mà là môn học kèm của môn Công Dân và Tổ Quốc trong đó có hai môn Giáo Dục Công Dân và An Ninh Quốc Phòng. Ngày xưa khi tôi mới bắt đầu học lớp đệ thất ( lớp 7 bây giờ ), Sử là một môn học chính ngang hàng với môn Toán, Việt Văn, Lý Hóa… Riêng tôi ngoài Việt Văn, Sử là một môn hấp dẫn và thích thú nhất. Dân tộc ta có chiều dài lịch sử hơn bốn ngàn năm, với biết bao triều đại thịnh suy hưng phế và vinh nhục đủ điều. Bây giờ giới cầm quyền của đảng cộng sản ở Hà Nội đang có những hành động thâm hiểm là muốn xóa bỏ lịch sử của dân tộc để từ đó viết lên trang sử mới đúng với đường lối của đảng và nhà nước hầu biến nước Việt thành quận huyện của Trung Cộng. Không dạy sử như là một môn học chính tức muốn toàn giới trẻ quên đi cội nguồn, coi nhẹ công sức mở nước, dựng nước và giữ nước của tổ tiên. Phải chăng với âm mưu xóa sử Việt để rồi sau đó học sử Tàu, coi dòng Hán tộc là tổ tiên của người Việt. Vâng lệnh kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt là Trung Cộng; giới cầm quyền Hà Nội mà đại diện là đảng cộng sản Việt Nam đã bán đất đai biển đảo không chưa đủ mà bây giờ lại muốn xóa xạch dòng sử xanh để chuẩn bị cho bước nô lệ cuối cùng của dân ta. Những kẻ mãi quốc cầu vinh như chúng là tội đồ của dân tộc và đất nước và là vết nhơ của lịch sử Việt.

Với những âu lo và thao thức cho vận mệnh của dân tộc, tôi, bằng sức người hạn hẹp của chính mình, cố gắng viết ra và lưu trữ những gì liên quan tới sử của nước ta xuyên qua những bộ truyện dã sử võ hiệp Việt Nam. Suốt trong dòng chảy của lịch sử Việt có biết bao biến cố lớn, vinh quang khi hưng thịnh, tủi nhục khi suy vong phải cúi đầu làm nô lệ cho kẻ láng giềng phương bắc đầy tham vọng đế quốc. Như Nguyễn Trãi đã viết trong Bình Ngô Đại Cáo: ” Dẫu cường nhược có lúc khác nhau song hào kiệt đời nào cũng có…”. Đúng như vậy. Đó cũng là lý do khiến cho tôi viết bộ truyện võ hiệp Việt Nam tên MỸ NHÂN KIẾM để ca tụng cái dũng khí của Hai Bà Trưng; TIẾNG SÓNG BẠCH ĐẰNG của Ngô Quyền qua chiến công hiển hách dìm quân Nam Hán xuống lòng sông Bạch Đằng mở đầu kỹ nguyên tự chủ, tự do của dân tộc sau ngàn năm thuộc Hán đầy tủi nhục. Trong bộ BÚT KIẾM THẦN THI nói về Lý Thường Kiệt, vị danh tướng trước không có và sau cũng không có, đã chỉ huy binh đội Lý triều mở cuộc xâm lăng đất Tàu, dạy cho lũ quân binh Tống Triều một bài học về cách đối xử với nước láng giềng ở phương nam. SÁT ĐÁT NHÂN mà đại diện là Hưng Đạo Vương, vị danh tướng duy nhất cũng như nước Việt, nước duy nhất đã đánh bại quân Mông Cổ bách chiến bách thắng. Trong QUANG PHỤC KIẾM, quân Lam Sơn dưới sự chỉ huy của Lê Lợi, đã biểu dương khí thế ” đem đại nghĩa thắng hung tàn, lấy chí nhân thay cường bạo ” bằng cuộc chiến mười năm chống xâm lăng. Vua Quang Trung, với GIẤC MỘNG LƯỠNG QUẢNG, đã cùng các vũ sĩ của Giới Giang Hồ Đại Việt, âm thầm luyện quân tuyển tướng để cất quân phạt Hán đòi lại Lưỡng Quảng về cho nước Việt.

Bằng quyết tâm giữ lửa cho dòng sử Việt, tôi sẽ lần lượt viết những bộ truyện dã sử võ hiệp Việt Nam, bắt đầu bằng truyện Sát Đát Nhân. Kính mời quý độc giả theo dõi.

 

Ngày 23 tháng 11 năm 2015

chu sa lan

Continue reading

Sát Đát Nhân

 

sdn

Lời Bạt

Mấy ngày nay, đọc trên mạng tin các trường trung học phổ thông ở Việt Nam sẽ không còn giảng dạy môn Sử như là một môn học chính mà là môn học kèm của môn Công Dân và Tổ Quốc trong đó có hai môn Giáo Dục Công Dân và An Ninh Quốc Phòng. Ngày xưa khi tôi mới bắt đầu học lớp đệ thất ( lớp 7 bây giờ ), Sử là một môn học chính ngang hàng với môn Toán, Việt Văn, Lý Hóa… Riêng tôi ngoài Việt Văn, Sử là một môn hấp dẫn và thích thú nhất. Dân tộc ta có chiều dài lịch sử hơn bốn ngàn năm, với biết bao triều đại thịnh suy hưng phế và vinh nhục đủ điều. Bây giờ giới cầm quyền của đảng cộng sản ở Hà Nội đang có những hành động thâm hiểm là muốn xóa bỏ lịch sử của dân tộc để từ đó viết lên trang sử mới đúng với đường lối của đảng và nhà nước hầu biến nước Việt thành quận huyện của Trung Cộng. Không dạy sử như là một môn học chính tức muốn toàn giới trẻ quên đi cội nguồn, coi nhẹ công sức mở nước, dựng nước và giữ nước của tổ tiên. Phải chăng với âm mưu xóa sử Việt để rồi sau đó học sử Tàu, coi dòng Hán tộc là tổ tiên của người Việt. Vâng lệnh kẻ đối đầu truyền kiếp của dân tộc Việt là Trung Cộng; giới cầm quyền Hà Nội mà đại diện là đảng cộng sản Việt Nam đã bán đất đai biển đảo không chưa đủ mà bây giờ lại muốn xóa xạch dòng sử xanh để chuẩn bị cho bước nô lệ cuối cùng của dân ta. Những kẻ mãi quốc cầu vinh như chúng là tội đồ của dân tộc và đất nước và là vết nhơ của lịch sử Việt.

Với những âu lo và thao thức cho vận mệnh của dân tộc, tôi, bằng sức người hạn hẹp của chính mình, cố gắng viết ra và lưu trữ những gì liên quan tới sử của nước ta xuyên qua những bộ truyện dã sử võ hiệp Việt Nam. Suốt trong dòng chảy của lịch sử Việt có biết bao biến cố lớn, vinh quang khi hưng thịnh, tủi nhục khi suy vong phải cúi đầu làm nô lệ cho kẻ láng giềng phương bắc đầy tham vọng đế quốc. Như Nguyễn Trãi đã viết trong Bình Ngô Đại Cáo: ” Dẫu cường nhược có lúc khác nhau song hào kiệt đời nào cũng có…”. Đúng như vậy. Đó cũng là lý do khiến cho tôi viết bộ truyện võ hiệp Việt Nam tên MỸ NHÂN KIẾM để ca tụng dũng khí của Hai Bà Trưng; TIẾNG SÓNG BẠCH ĐẰNG của Ngô Quyền qua chiến công hiển hách dìm quân Nam Hán xuống lòng sông Bạch Đằng mở đầu kỹ nguyên tự chủ, tự do của dân tộc sau ngàn năm thuộc Hán đầy tủi nhục. Trong bộ BÚT KIẾM THẦN THI nói về Lý Thường Kiệt, vị danh tướng trước không có và sau cũng không có, đã chỉ huy binh đội Lý triều mở cuộc xâm lăng đất Tàu, dạy cho lũ quân binh Tống Triều một bài học về cách đối xử với nước láng giềng ở phương nam. SÁT ĐÁT NHÂN mà đại diện là Hưng Đạo Vương, vị danh tướng duy nhất cũng như nước Việt, nước duy nhất đã đánh bại quân Mông Cổ bách chiến bách thắng. Trong QUANG PHỤC KIẾM, quân Lam Sơn dưới sự chỉ huy của Lê Lợi, đã biểu dương khí thế ” đem đại nghĩa thắng hung tàn, lấy chí nhân thay cường bạo ” bằng cuộc chiến mười năm chống xâm lăng. Vua Quang Trung, với GIẤC MỘNG LƯỠNG QUẢNG, đã cùng các vũ sĩ của Giới Giang Hồ Đại Việt, âm thầm luyện quân tuyển tướng phạt Hán đòi lại Lưỡng Quảng về cho nước Việt.

Bằng quyết tâm giữ lửa cho dòng sử Việt, tôi sẽ lần lượt viết những bộ truyện dã sử võ hiệp Việt Nam, bắt đầu bằng truyện Sát Đát Nhân. Kính mời quý độc giả theo dõi.

Ngày 23 tháng 11 năm 2015

chu sa lan

————-000———–

CIMG1919

1

   XÚ MỸ NHÂN

        Hôm nay đúng ngày mồng sáu, tháng ba âm lịch, năm một ngàn hai trăm tám mươi hai triều vua Trần Nhân Tông niên hiệu Thiệu Bảo. Tuy mới tờ mờ sáng mà thiên hạ đã lũ lượt kéo về cửa Hát Giang để tham dự lễ Hai Bà Trưng. Người ta chen lấn và xô đẩy nhau mong dành được chỗ tốt hầu chứng kiến tục thả bánh trôi hay các trò vui khác nhất là cuộc đua thuyền trên sông do triều đình tổ chức. Tiếng cãi vả, cười đùa, la hét huyên náo khắp nơi. Lẫn lộn trong đám dân lành có một thanh niên dáng dấp cao lớn và lực lưỡng. Hai cánh tay dài gân guốc nổi vòng bắp thịt lộ ra khỏi chiếc áo cộc tay. Khuôn mặt xạm nắng, quần áo xốc xếch lấm bụi đường, chứng tỏ y là khách phương xa tới tham dự lễ Hai Bà Trưng. Tuy nhiên y lại không màng tới khung cảnh vui vẻ và náo nhiệt chung quanh. Mắt y dáo dác nhìn quanh quất như tìm kiếm người nào.

Continue reading

Chiếc áo dài của mẹ tôi

 

Câu đầu tiên mà tôi muốn viết trong truyện này chính là câu: ” Tôi là đứa con bất hiếu…”. Những gì tôi viết đều có hình ảnh của bất cứ ai như bạn bè, bằng hữu, người tình, người yêu, người vợ; song lại thiếu vắng hình ảnh của mẹ tôi; ” người-tình-diễm- tuyệt ” mà tôi thường hay gọi đùa mỗi khi đi xa trở về thăm nhà để được nằm gối đầu vào lòng bà và kể cho bà nghe chuyện tình yêu và chuyện đời lính. Lúc nào tôi cũng băn khoăn, thắc mắc tự hỏi tại sao mình lại không viết về mẹ của mình. Câu hỏi đó theo tôi mấy chục năm, ở hoài trong ý nghĩ của tôi và sau cùng tôi mới tìm ra câu trả lời. Hình ảnh của mẹ tôi, không hiểu tại sao rất nhạt mờ trong trí nhớ của tôi.

Continue reading

Kỷ Niệm Mù Sương

Diễn Đọc Bởi Phượng Dung & Nam Phong

Chương 1

Continue reading

Giấc Mơ Của Một Người Tị Nạn

Chương 1

Continue reading

Mắt Kẽm Gai

 https://i0.wp.com/www.mostostal-met.com/img/druty/drut_kolczasty1.jpg

Diễn Đọc Bởi Phượng Dung & Nam Phong

Chương 1

Continue reading

Con nước kém

nhi nhi 1

Con nước kém

 Sáu rảo bước khi thấy ngọn cây cao hơn rặng dừa vươn lên trời xanh. Nó biết đó là cây me của nhà bà Ngoại. Nhà bà có hai cây me. Một trồng ở vườn trước gần đường cái và con rạch; còn cây me ở vườn sau gần mương dừa đôi thì cao lớn hơn. Mỗi lần về thăm Ngoại, khi thấy ngọn cây me là nó biết sắp tới nhà của bà. Người ta bảo Nội gần mà Ngoại xa. Trật lất. Đối với nó thì ngược lại. Nó thương Ngoại nhiều hơn Nội dù bà Nội ở gần hơn. Về nhà Ngoại nó như là người trong nhà, được ngoại thương yêu, cưng chiều và săn sóc đủ điều. Với lại bà Ngoại nghèo tiền song lại giàu tình thương hơn bà Nội. Hồi còn nhỏ nhít cho tới tuổi 12 như hiện nay, mỗi lần vào thăm Nội nó phải khoanh tay, cúi đầu và phải nói câu ” Dạ… Con chào bà Nội…”. Trong bụng nó hổng có ưa cái cung cách ” trưởng giả học làm sang ” của nhà bà Nội.

Continue reading

Khúc roi tre tám lóng

tre gia

Trời mưa rả rích. Cơn mưa dầm kéo dài từ hồi chiều tới giờ vẫn chưa tạnh và có thể kéo dài suốt đêm. Căn phòng ngủ của Ngoại tối mờ mờ nhờ ánh đèn dầu lửa leo lét đặt trên bàn thờ. Sáu ngửi được mùi nhang thơm trong không khí sền sệt hơi nước và ẩm mục. Kéo mền tận cổ, nó rút sát vào lưng Ngoại đang nằm nghiêng.

Continue reading

Chiếc xuồng ba lá trên dòng sông Bến Tre

song bt

Ngay khi gặp mặt Út Yên, đứa con gái con của bác tư, anh một mẹ khác cha với ba của nó, Sáu thất vọng liền. Phải nói nó thất vọng ê chề vì Út Yên không giống như ý của nó nghĩ. Từ thất vọng nó đâm ra hổng có cảm tình, từ hổng có cảm tình nó đâm ra hổng ưa và cuối cùng ghét Yên. Có nhiều lý do làm cho nó thất vọng về Út Yên.

Continue reading

Cú đấm ngàn cân

.
Tập truyện ngắn Quê Nghèo
Quê Nghèo, một tuyển tập truyện ngắn được tôi viết rải rác trong quãng thời gian dài hơn 35 năm về thời thơ ấu của chính mình, về những người bạn nhỏ thân thương đã cùng tôi chia xẻ buồn vui. Họ là những người đi qua rồi không bao giờ gặp lại, họa chăng trong ký ức ngày thêm quên lãng. Biết rằng mình sẽ quên, đó là lý do khiến cho tôi viết tập truyện ngắn này và đưa lên mạng với hy vọng những người quen nơi quê hương yêu dấu, hoặc vài thằng bạn ngày xưa đọc được và nhớ lại kỹ niệm cũ của mình.

Những Câu Chuyện Về Rắn

Những Câu Chuyện Về Rắn

 
Có rất nhiều huyền thoại bao quanh rắn, con vật bị người ta ghét, sợ và gớm ghiếc. Từ chuyện ngọc rắn mà ông Lê Quý Đôn nhắc tới trong Vân Đoài Loại Ngữ sang tới rắn báo oán ứng vào chuyện Nguyễn Trải bị tru di tam tộc. Tôi đã được nghe các bô lão của người Thượng kể về chuyện mãng xà vương dài hơn trăm thước, đường kính hai ba người ôm không hết. Loại mãng xà vương này mỗi lần di chuyển làm cây cối ngã đổ như có giông gió nên người ta còn kêu là trăn gió. Vì to lớn quá nên nó không đi săn mồi mà cứ nằm tại chỗ và há miệng ra để con thú nào không biết đi thẳng vào bụng của nó. Tôi cũng đã thấy rắn hai đầu ở vùng quận Ba Tri và con rắn huyết ở vùng U Minh mà toàn thân đỏ rực như máu.