Cô Cái Bè

Ảnh: Ngã ba sông – Cái Bè

Bài viết này nằm ở dạng nửa truyện ngắn, nửa tuỳ bút, chỉ nhằm mục đích nói với một người mà tôi biết dù đã đi xa khuất ngàn vào trong cõi vô cùng, người đó vẫn hiện diện trong tôi, vẫn dõi trông từng bước tôi đi trên đường chinh chiến rồi sau đó bước đường lưu vong không bao giờ trở lại quê hương. Những dòng chữ tôi viết lên đây như một lời phân trần với người đã lỡ đi cái hẹn trăm năm mà nguyên nhân không phải do người đó, cũng không phải lỗi ở tôi mà do hoàn cảnh xô đẩy hay số mệnh khắc nghiệt của con người trong thời buổi chiến tranh.

Continue reading

Con nhỏ Giồng Trôm

Sáu nhấn mạnh chân lên bàn đạp của chiếc xe đạp cũ của mình để bám sát chiếc ô tô buýt đang chạy trước mặt cách chừng chục thước. Tay mặt ghì chặt cái ghi đông để giữ thăng bằng, còn tay kia nó giơ lên vẫy vẫy. Trong khung cửa kính nhỏ cũng có bàn tay vẫy vẫy của Kiệm, thằng bạn học cùng lớp ngồi trước nó một bàn. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm đệ lục. Phải ba tháng nữa nó mới gặp lại bạn bè ở lớp đệ ngũ. Lật bật mà nó đã ở Sài Gòn hai năm rồi. Thời gian không lâu lắm song cũng đủ cho nó làm quen với đời sống mới ở thị thành. Càng có nhiều bạn mới thì nó lại càng nhớ những đứa bạn cũ như thằng Duy và con Hưởng. Dù ở thị thành song nó vẫn chưa gột rửa được hết cái chất phèn ở trong người của mình. Mỗi ngày sau khi đi học về và làm bài vở xong là a lê hấp nó vọt ra ngoài miếng đất rộng trước nhà. Có bạn thì bày trò chơi như đánh đáo, bắn đạn, thả diều. Không bạn thì xách cần câu đi câu cá bóng xệ, bóng dừa, bóng các hay lẻn vào ruộng ” ông hà tiện ” câu cá lóc đem dìa cho má nấu canh chua. Khi nào chán câu thì nằm dài trên cỏ nhìn mây trời lang thang để mơ để mộng, dù biết mơ mộng của mình chẳng bao giờ xảy ra. Muốn cho mộng thành sự thực thì nó phải có tiền. Mà nó, nhà nghèo, có ăn có mặc là may rồi lại thêm được tới trường thì còn may mắn hơn những đứa trẻ khác.

Continue reading

CÁI ” KNEE PADS ”

019374972462

Bình ngồi im trong văn phòng của mình. Hết giờ làm việc đã lâu nên nhân viên cũng đã ra về sớm hơn thường lệ vì không có việc gì làm. Ngay cả cô thư ký thân tín cũng về từ lâu rồi. Bình khe khẽ thở dài. Kinh tế của xứ Mỹ đang ở trong giai đoạn khó khăn. Dù vẫn còn được coi như là cường quốc kinh tế số 1 song xứ này cũng phải chật vật lắm mới giữ vững ngôi vị của mình. Tuy nhiên bằng kiến thức và kinh nghiệm của một thương gia, Bình biết hãng của mình sẽ phải đóng cửa vì đơn đặt hàng của khách càng ngày càng giảm đi. Điều này cũng dễ hiểu vì dân chúng mua xắm tùy theo túi tiền của họ. Có tiền nhiều thì xài nhiều, ít tiền thì phải giảm chi tiêu của mình bằng cách mua hàng với giá rẻ hơn. Sự vươn mình trổi dậy về kinh tế của các nước mới ở Châu Á đã khiến cho hãng của anh gặp nhiều khó khăn. Năm năm trước đây, hãng đang từ 100 người làm phải rút xuống còn 50, rồi 30 và bây giờ chỉ còn lại 25, mức tối thiểu để duy trì mọi hoạt động cần thiết. Anh biết trong vòng 6 tháng nữa, nếu không có ” orders ” của khách hàng, hãng bắt buộc phải sa thải thêm nhân viên. Anh không muốn thấy tình trạng đó xảy ra song có lẽ anh cũng chẳng làm được gì khác hơn nếu muốn cứu cái hãng chuyên môn làm các món hàng gia dụng bằng plastic của mình.

Continue reading

Chiếc áo dài của mẹ tôi

 

Câu đầu tiên mà tôi muốn viết trong truyện này chính là câu: ” Tôi là đứa con bất hiếu…”. Những gì tôi viết đều có hình ảnh của bất cứ ai như bạn bè, bằng hữu, người tình, người yêu, người vợ; song lại thiếu vắng hình ảnh của mẹ tôi; ” người-tình-diễm- tuyệt ” mà tôi thường hay gọi đùa mỗi khi đi xa trở về thăm nhà để được nằm gối đầu vào lòng bà và kể cho bà nghe chuyện tình yêu và chuyện đời lính. Lúc nào tôi cũng băn khoăn, thắc mắc tự hỏi tại sao mình lại không viết về mẹ của mình. Câu hỏi đó theo tôi mấy chục năm, ở hoài trong ý nghĩ của tôi và sau cùng tôi mới tìm ra câu trả lời. Hình ảnh của mẹ tôi, không hiểu tại sao rất nhạt mờ trong trí nhớ của tôi.

Continue reading

Con nước kém

nhi nhi 1

Con nước kém

 Sáu rảo bước khi thấy ngọn cây cao hơn rặng dừa vươn lên trời xanh. Nó biết đó là cây me của nhà bà Ngoại. Nhà bà có hai cây me. Một trồng ở vườn trước gần đường cái và con rạch; còn cây me ở vườn sau gần mương dừa đôi thì cao lớn hơn. Mỗi lần về thăm Ngoại, khi thấy ngọn cây me là nó biết sắp tới nhà của bà. Người ta bảo Nội gần mà Ngoại xa. Trật lất. Đối với nó thì ngược lại. Nó thương Ngoại nhiều hơn Nội dù bà Nội ở gần hơn. Về nhà Ngoại nó như là người trong nhà, được ngoại thương yêu, cưng chiều và săn sóc đủ điều. Với lại bà Ngoại nghèo tiền song lại giàu tình thương hơn bà Nội. Hồi còn nhỏ nhít cho tới tuổi 12 như hiện nay, mỗi lần vào thăm Nội nó phải khoanh tay, cúi đầu và phải nói câu ” Dạ… Con chào bà Nội…”. Trong bụng nó hổng có ưa cái cung cách ” trưởng giả học làm sang ” của nhà bà Nội.

Continue reading

Khúc roi tre tám lóng

tre gia

Trời mưa rả rích. Cơn mưa dầm kéo dài từ hồi chiều tới giờ vẫn chưa tạnh và có thể kéo dài suốt đêm. Căn phòng ngủ của Ngoại tối mờ mờ nhờ ánh đèn dầu lửa leo lét đặt trên bàn thờ. Sáu ngửi được mùi nhang thơm trong không khí sền sệt hơi nước và ẩm mục. Kéo mền tận cổ, nó rút sát vào lưng Ngoại đang nằm nghiêng.

Continue reading

Chiếc xuồng ba lá trên dòng sông Bến Tre

song bt

Ngay khi gặp mặt Út Yên, đứa con gái con của bác tư, anh một mẹ khác cha với ba của nó, Sáu thất vọng liền. Phải nói nó thất vọng ê chề vì Út Yên không giống như ý của nó nghĩ. Từ thất vọng nó đâm ra hổng có cảm tình, từ hổng có cảm tình nó đâm ra hổng ưa và cuối cùng ghét Yên. Có nhiều lý do làm cho nó thất vọng về Út Yên.

Continue reading

Cú đấm ngàn cân

.
Tập truyện ngắn Quê Nghèo
Quê Nghèo, một tuyển tập truyện ngắn được tôi viết rải rác trong quãng thời gian dài hơn 35 năm về thời thơ ấu của chính mình, về những người bạn nhỏ thân thương đã cùng tôi chia xẻ buồn vui. Họ là những người đi qua rồi không bao giờ gặp lại, họa chăng trong ký ức ngày thêm quên lãng. Biết rằng mình sẽ quên, đó là lý do khiến cho tôi viết tập truyện ngắn này và đưa lên mạng với hy vọng những người quen nơi quê hương yêu dấu, hoặc vài thằng bạn ngày xưa đọc được và nhớ lại kỹ niệm cũ của mình.

Những Câu Chuyện Về Rắn

Những Câu Chuyện Về Rắn

 
Có rất nhiều huyền thoại bao quanh rắn, con vật bị người ta ghét, sợ và gớm ghiếc. Từ chuyện ngọc rắn mà ông Lê Quý Đôn nhắc tới trong Vân Đoài Loại Ngữ sang tới rắn báo oán ứng vào chuyện Nguyễn Trải bị tru di tam tộc. Tôi đã được nghe các bô lão của người Thượng kể về chuyện mãng xà vương dài hơn trăm thước, đường kính hai ba người ôm không hết. Loại mãng xà vương này mỗi lần di chuyển làm cây cối ngã đổ như có giông gió nên người ta còn kêu là trăn gió. Vì to lớn quá nên nó không đi săn mồi mà cứ nằm tại chỗ và há miệng ra để con thú nào không biết đi thẳng vào bụng của nó. Tôi cũng đã thấy rắn hai đầu ở vùng quận Ba Tri và con rắn huyết ở vùng U Minh mà toàn thân đỏ rực như máu.
 

Con dế đá một giò

.

 Sáng hôm nay Sơn thức dậy sớm; sớm đây có nghĩa là mặt trời đã ló lên khỏi ngọn cây vì một lý do giản dị là nó được anh sáu hứa sẽ đi với nó ra ruộng tìm bắt một con dế đá để tham dự trò đá dế. Đây là lần đầu tiên nó dủ tuổi hay đúng hơn được phép tham dự vào trò chơi của đàn anh. Quay qua anh sáu đang còn ngáy nó lắc.

Tình Thơ

9-tuoi-tho-7398-1392779560
 Trời trưa nắng chang chang. Tháng 9 không có mưa nên càng nóng hơn. Cả ngôi trường làng yên tịnh. Học sinh cũng như cô thầy đều cảm thấy lười biếng trong tuần lễ đầu tiên của niên học. Sáu ngồi im nhìn vơ vẩn. Quay sang phía bàn bên kia nó thấy con Ấu đang nháy nhó với mình. Dù không hiểu con bạn học nói cái gì Sáu cũng cười gật đầu lia lịa. Tuy nói chuyện với con Ấu mà mắt nó liếc chừng ông thầy Quờn đang lim dim ngủ gà ngủ gật. Có lẽ vừa say rượu lại thêm buồn ngủ, ổng ngồi dựa lưng vào ghế lim dim mắt một lát rồi mở choàng mắt ra nhìn dáo dác đám học trò đang cắm cúi làm bài xong lại nhắm mắt ngủ tiếp. Học với ông giáo già hơn 1 năm nên nó rành tánh của ổng lắm. Cũng nhờ sự quan sát và suy nghĩ lung tung mà nó đoán ra tánh tình kỳ quặc của thầy Quờn để làm vui lòng ổng và khỏi bị đòn một cách oan uổng. Có thể nói thầy Quờn là ông vua trong ngôi trường nhỏ bé này.

Người Săn Chim Gõ Kiến

woodpeckers
 Sáu cặm cụi lau cái ná thun bằng sừng trâu của mình. Hồi sáng này nó lau chùi và vô dầu mỡ chiếc xe đạp của anh hai Ngươn nên ảnh cho nó chút dầu bóng để chùi bóng cái ná thun. Đưa cái ná lên ngắm nghía nó mỉm cười thích thú. Vật kỹ niệm này là của anh Tư cho nó trước khi ảnh đi học xa. Nội trong làng không có đứa con nít nào có cái ná thun chiến như nó. Ná thun lọng bằng cây cũng đâu có bằng sừng. Còn làm bằng nhánh cây là đồ bỏ, là đồ chơi của con nít. Nhờ cái ná thun huynh truyền này mà nó nổi danh thần xạ. Chim cu đất đậu trên ngọn cây me cao chót vót mà nó bụp một phát là lật gọng liền. Anh Tư còn truyền lại một bí mật mà nó dấu kín không nói ra cho ai biết. Muốn trở thành tay thần xạ phải có đủ ba điều kiện là cái ná tốt, đạn phải tốt và phải tập bắn thường xuyên. Đạn phải dùng thứ đất sét thật tốt. Nó phải lặn lội khắp nơi để tìm được trong vườn nhà bà Nội thứ đất sét đen và mịn màng để vò thành đạn. Làm được viên đạn đâu phải dễ.

Cái bông vụ bằng sừng

Hai tay vòng ra sau gáy làm gối, nằm dài trên bãi cỏ xanh, Sáu ngước nhìn lên cao. Trời tháng 7 trong vắt và xanh lơ chỉ có chút mây trắng trôi dật dờ. Không gian yên tịnh và vắng lặng. Nó cảm thấy buồn chán vì không có việc gì làm. Đọc sách thì ba mớ truyện tàu mượn của cô năm nó đã đọc đi đọc lại hầu như thuộc lòng. Với lại mấy cái tên nhân vật đặc sệt tàu lắm lúc làm cho nó chán còn hơn ăn cơm nếp mắc mưa. Mấy thằng bạn nhà quê của nó thì ít khi chịu suy nghĩ để tìm ra trò chơi mới hấp dẫn và vui hơn. Hỏi thì đứa nào cũng đực mặt ra rồi sau đó nhăn răng cười với câu nói.

Continue reading

Con gà nòi gãy cựa

367628
 Tháng giêng là tháng ăn chơi. Câu nói này vào thời xa xưa đúng y chang. Muốn ăn muốn chơi người ta phải chuẩn bị trước. Bởi vậy tết năm nào dân trong làng cũng bỏ ra cả tháng để chuẩn bị ăn và chơi trong dịp Tết Nguyên Đán. Nói cho đúng thì chỉ có đám con nít và mấy ông già hay những người có chút đỉnh của cải không phải đi làm mới có thì giờ chuẩn bị để ăn Tết. Đám con nít lo ăn tết kỹ chẳng kém gì người lớn. Đi học từ thứ hai cho tới thứ năm thôi thành ra chúng có tới ba ngày cuối tuần để chơi và để sửa soạn các trò chơi cho ba ngày tết.