Buông Theo Giọt Buồn

csl

Nhập

 

Đứng trên hành lang lát gạch tàu, Đan Trầm thấy Điềm, đứa con trai độc nhất của mình, ngồi gác chân lên ghi đông của chiếc xe đạp dựng dưới gốc cây phượng già cổi đang đơm bông. Nàng khẽ lắc đầu vì dáng ngồi của nó. Lưng tựa vào thân cây, hai chân gác lên ghi đông, đầu hơi cúi xuống, cậu con trai đang chăm chú vào một vật được cầm bằng hai bàn tay. Nàng biết vật mà đứa con trai cưng đang nâng niu chính là quyển sách, có thể thơ, tiểu thuyết, tạp chí văn nghệ hay tuyển tập truyện ngắn của các văn thi sĩ nổi tiếng. Giống mẹ, Điềm cũng lãng mạn, mơ mộng, phóng dật và đam mê mà mê văn chương là một trong nhiều cái đam mê. ” Nó giống mình…”. Đan Trầm lẩm bẩm. Nàng biết điều đó từ lâu lắm và đó cũng là lý do chính khiến cho nàng cảm thấy rất gần gụi, thương yêu và thông cảm với đứa con trai tuổi chừng phân nửa. Điềm thường cười nói đùa với mẹ câu: ” Mình là hai tâm hồn lớn gặp nhau mà mẹ...” và nàng cũng nghĩ như vậy. Nàng vui khi thấy con trai tới sở làm đón mình dù nó không cần phải làm chuyện đó. Thường thường vào chiều thứ sáu, Điềm hay đạp xe tới sở làm của mẹ để rủ nàng đi ăn ở Đa Kao hay Tân Định xong hai mẹ con mới về nhà.

– Đang mơ mộng hả nhà ” văng ”

Continue reading

Ngược Nước

csl

1

 

River Park vào buổi xế chiều không nhằm ngày cuối tuần vắng vẻ và yên tịnh. Sau khi đậu xe xong tôi xách cặp trong đựng cái ” tablet ” nhỏ cùng với vài thứ lỉnh kỉnh rồi bước tới chiếc bàn nhìn ra mặt sông nước cạn lặng lờ chảy. Phía bên kia sông, khu nhà lầu cao với mái ngói đỏ ối thấp thoáng trong chòm cây xanh. Ngồi xuống chiếc băng gỗ đặt dưới tàng cây đầy bóng mát và càng thêm mát rợi nhờ gió từ mặt sông thốc vào; tôi bày ra mấy vật lỉnh kỉnh nối tablet thành laptop dùng để viết truyện. Xuân, hạ, thu, đông tùy hứng, tôi lái xe từ nhà ra đây ngồi ngắm cảnh và viết dù lắm khi chẳng viết được chữ nào mà cứ ngồi im thả hồn mình đi đâu đâu. Tôi thích ra ngồi đây vì không có ai quấy rầy, hỏi han hoặc nhờ mình làm cái gì trong lúc suy tư và mơ mộng. Đây là thế giới nhỏ của riêng tôi, có tiếng chim hót, tiếng gió thổi rì rào, tiếng sóng lách tách vỗ vào bờ và thỉnh thoảng tiếng cá đớp mồi hay quẫy nước. Những âm thanh quen thuộc làm cho tôi nhớ lại đoạn đời đã qua trên quê hương ngày một xa theo tuổi đời. Dù đã có tuổi, tính mơ mộng của tôi vẫn còn và có thể còn nhiều hơn lúc trẻ nữa. Dường như mơ mộng thỏa mãn được tâm hồn đầy khát khao của tôi về những gì tôi không có, không thể đạt được trong cuộc sống thường ngày của mình.

Continue reading

Mơ hồ tiếng mưa rơi…

mua 3

Nơi ta ở thuộc vùng rừng núi. Nhà ta lại nằm dưới thung lũng, nhìn lên núi đồi bao quanh. Tuy không cao song cũng đủ che tầm mắt nhìn. Bây giờ đang mùa mưa. Mưa đêm. Mưa ngày. Mưa nửa khuya. Mưa gần sáng. Mưa trong tiếng sấm gầm. Mưa trong ánh chớp lòe. Tháng tư là tháng của mùa xuân song lại là tháng buồn. Có những ngày không làm gì ta mở tung cửa sổ để cho hơi nước lành lạnh lùa vào phòng. Ngồi trên ghế lặng nhìn mưa rơi. Những giọt nước tự trời cao đổ xuống.

Continue reading

Chiếc áo dài của mẹ tôi

 

Câu đầu tiên mà tôi muốn viết trong truyện này chính là câu: ” Tôi là đứa con bất hiếu…”. Những gì tôi viết đều có hình ảnh của bất cứ ai như bạn bè, bằng hữu, người tình, người yêu, người vợ; song lại thiếu vắng hình ảnh của mẹ tôi; ” người-tình-diễm- tuyệt ” mà tôi thường hay gọi đùa mỗi khi đi xa trở về thăm nhà để được nằm gối đầu vào lòng bà và kể cho bà nghe chuyện tình yêu và chuyện đời lính. Lúc nào tôi cũng băn khoăn, thắc mắc tự hỏi tại sao mình lại không viết về mẹ của mình. Câu hỏi đó theo tôi mấy chục năm, ở hoài trong ý nghĩ của tôi và sau cùng tôi mới tìm ra câu trả lời. Hình ảnh của mẹ tôi, không hiểu tại sao rất nhạt mờ trong trí nhớ của tôi.

Continue reading

Nhạc : Lê Tín Hương

Vô Thường Guitar

Người có nhớ ta chăng

Continue reading

Hương Mù U

huongmuu_coverpage 

1.

 Chiếc xe đò cũ mèm chậm chạp rời bến xe. Tiếng người cười nói ồn ào xen lẫn với tiếng gà vịt kêu quang quác khiến cho Hoài cảm thấy khó chịu mặc dù anh không lạ lùng gì về các chuyến xe đò từ tỉnh lỵ chạy nối các vùng làng mạc lân cận. Băng ghế có ba người mà lơ xe lại nhét thêm một người nữa thành ra chật như nêm. Xe chạy dọc theo bờ hồ Trúc Bạch. Hai bên đường cây phượng nở hoa đỏ rực. Khu sở thú bỏ hoang chỉ còn mấy chuồng nuôi thú vắng lạnh. Những cây trứng cá già cỗi  khẳng khiu. Khung cảnh của tỉnh lỵ dù có thay đổi cũng rất ít khiến cho anh còn nhận ra được một vài địa điểm quen thuộc của thành phố cũ.

Continue reading

Mưa ướt mặt người…

7

Mưa ướt mặt người

Đứng yên tại cửa quán cà phê để cho nước mưa rớt xuống hết xong gã con trai mới chậm chạp bước vào. Quán vắng tanh vì chẳng có người đi uống cà phê vào lúc mưa tầm tả như thế này. Liếc nhanh về phía quầy tính tiền, gã cười với chị chủ quán có khuôn mặt đẹp và quí phái xong cởi áo mưa ra vắt lên cái mắc áo rồi bước tới chiếc bàn quen thuộc được chủ quán ưu ái dành riêng cho vì cảm tình cũng có mà vì gã là người khách đặc biệt cũng có. Không cần để khách lên tiếng gọi, chị chủ quán lặng lẽ đi pha cà phê. Dùng cái muỗng múc đúng ba muỗng cà phê đặc biệt do chính tay mình pha chế đổ vào cái phin, chờ cho nước sôi già, đổ chút nước sôi vào phin, chờ cà phê thấm nước mới tiếp tục châm thêm nước sôi cho đầy phin rồi, tay mặt cầm tách cà phê, tay trái nhấc lấy chiếc bình thuỷ nhỏ, chị bước tới bàn của khách đang ngồi. Gã ngước lên cười thay cho lời chào hỏi.

Continue reading

Con nước kém

nhi nhi 1

Con nước kém

 Sáu rảo bước khi thấy ngọn cây cao hơn rặng dừa vươn lên trời xanh. Nó biết đó là cây me của nhà bà Ngoại. Nhà bà có hai cây me. Một trồng ở vườn trước gần đường cái và con rạch; còn cây me ở vườn sau gần mương dừa đôi thì cao lớn hơn. Mỗi lần về thăm Ngoại, khi thấy ngọn cây me là nó biết sắp tới nhà của bà. Người ta bảo Nội gần mà Ngoại xa. Trật lất. Đối với nó thì ngược lại. Nó thương Ngoại nhiều hơn Nội dù bà Nội ở gần hơn. Về nhà Ngoại nó như là người trong nhà, được ngoại thương yêu, cưng chiều và săn sóc đủ điều. Với lại bà Ngoại nghèo tiền song lại giàu tình thương hơn bà Nội. Hồi còn nhỏ nhít cho tới tuổi 12 như hiện nay, mỗi lần vào thăm Nội nó phải khoanh tay, cúi đầu và phải nói câu ” Dạ… Con chào bà Nội…”. Trong bụng nó hổng có ưa cái cung cách ” trưởng giả học làm sang ” của nhà bà Nội.

Continue reading

Khúc roi tre tám lóng

tre gia

Trời mưa rả rích. Cơn mưa dầm kéo dài từ hồi chiều tới giờ vẫn chưa tạnh và có thể kéo dài suốt đêm. Căn phòng ngủ của Ngoại tối mờ mờ nhờ ánh đèn dầu lửa leo lét đặt trên bàn thờ. Sáu ngửi được mùi nhang thơm trong không khí sền sệt hơi nước và ẩm mục. Kéo mền tận cổ, nó rút sát vào lưng Ngoại đang nằm nghiêng.

Continue reading

Chiếc xuồng ba lá trên dòng sông Bến Tre

song bt

Ngay khi gặp mặt Út Yên, đứa con gái con của bác tư, anh một mẹ khác cha với ba của nó, Sáu thất vọng liền. Phải nói nó thất vọng ê chề vì Út Yên không giống như ý của nó nghĩ. Từ thất vọng nó đâm ra hổng có cảm tình, từ hổng có cảm tình nó đâm ra hổng ưa và cuối cùng ghét Yên. Có nhiều lý do làm cho nó thất vọng về Út Yên.

Continue reading

Cú đấm ngàn cân

.
Tập truyện ngắn Quê Nghèo
Quê Nghèo, một tuyển tập truyện ngắn được tôi viết rải rác trong quãng thời gian dài hơn 35 năm về thời thơ ấu của chính mình, về những người bạn nhỏ thân thương đã cùng tôi chia xẻ buồn vui. Họ là những người đi qua rồi không bao giờ gặp lại, họa chăng trong ký ức ngày thêm quên lãng. Biết rằng mình sẽ quên, đó là lý do khiến cho tôi viết tập truyện ngắn này và đưa lên mạng với hy vọng những người quen nơi quê hương yêu dấu, hoặc vài thằng bạn ngày xưa đọc được và nhớ lại kỹ niệm cũ của mình.

Giặc Chòm Xóm

120

Giặc Chòm Xóm

– Anh Sáu…
 
Đang đứng nói chuyện với con Ấu tại nhà lồng chợ, Sáu nghe Sơn gọi mình.
 
– Gì vậy?
 
Sáu hỏi lớn. Nó trợn mắt khi thấy Sơn, Hết và thằng Cu xuất hiện.
 
– Tụi bây sao vậy?

Con dế đá một giò

.

 Sáng hôm nay Sơn thức dậy sớm; sớm đây có nghĩa là mặt trời đã ló lên khỏi ngọn cây vì một lý do giản dị là nó được anh sáu hứa sẽ đi với nó ra ruộng tìm bắt một con dế đá để tham dự trò đá dế. Đây là lần đầu tiên nó dủ tuổi hay đúng hơn được phép tham dự vào trò chơi của đàn anh. Quay qua anh sáu đang còn ngáy nó lắc.

Người Săn Chim Gõ Kiến

woodpeckers
 Sáu cặm cụi lau cái ná thun bằng sừng trâu của mình. Hồi sáng này nó lau chùi và vô dầu mỡ chiếc xe đạp của anh hai Ngươn nên ảnh cho nó chút dầu bóng để chùi bóng cái ná thun. Đưa cái ná lên ngắm nghía nó mỉm cười thích thú. Vật kỹ niệm này là của anh Tư cho nó trước khi ảnh đi học xa. Nội trong làng không có đứa con nít nào có cái ná thun chiến như nó. Ná thun lọng bằng cây cũng đâu có bằng sừng. Còn làm bằng nhánh cây là đồ bỏ, là đồ chơi của con nít. Nhờ cái ná thun huynh truyền này mà nó nổi danh thần xạ. Chim cu đất đậu trên ngọn cây me cao chót vót mà nó bụp một phát là lật gọng liền. Anh Tư còn truyền lại một bí mật mà nó dấu kín không nói ra cho ai biết. Muốn trở thành tay thần xạ phải có đủ ba điều kiện là cái ná tốt, đạn phải tốt và phải tập bắn thường xuyên. Đạn phải dùng thứ đất sét thật tốt. Nó phải lặn lội khắp nơi để tìm được trong vườn nhà bà Nội thứ đất sét đen và mịn màng để vò thành đạn. Làm được viên đạn đâu phải dễ.

Cái bông vụ bằng sừng

Hai tay vòng ra sau gáy làm gối, nằm dài trên bãi cỏ xanh, Sáu ngước nhìn lên cao. Trời tháng 7 trong vắt và xanh lơ chỉ có chút mây trắng trôi dật dờ. Không gian yên tịnh và vắng lặng. Nó cảm thấy buồn chán vì không có việc gì làm. Đọc sách thì ba mớ truyện tàu mượn của cô năm nó đã đọc đi đọc lại hầu như thuộc lòng. Với lại mấy cái tên nhân vật đặc sệt tàu lắm lúc làm cho nó chán còn hơn ăn cơm nếp mắc mưa. Mấy thằng bạn nhà quê của nó thì ít khi chịu suy nghĩ để tìm ra trò chơi mới hấp dẫn và vui hơn. Hỏi thì đứa nào cũng đực mặt ra rồi sau đó nhăn răng cười với câu nói.

Continue reading

Con gà nòi gãy cựa

367628
 Tháng giêng là tháng ăn chơi. Câu nói này vào thời xa xưa đúng y chang. Muốn ăn muốn chơi người ta phải chuẩn bị trước. Bởi vậy tết năm nào dân trong làng cũng bỏ ra cả tháng để chuẩn bị ăn và chơi trong dịp Tết Nguyên Đán. Nói cho đúng thì chỉ có đám con nít và mấy ông già hay những người có chút đỉnh của cải không phải đi làm mới có thì giờ chuẩn bị để ăn Tết. Đám con nít lo ăn tết kỹ chẳng kém gì người lớn. Đi học từ thứ hai cho tới thứ năm thôi thành ra chúng có tới ba ngày cuối tuần để chơi và để sửa soạn các trò chơi cho ba ngày tết.