1.
Fort Benning. 11-1967.
Điền đứng nơi trạm xe bus cách cổng của Fort Benning chừng vài chục bước. Mấy người lính mặc quân phục có, mặc thường phục cũng có vừa cười nói vừa đi tới trạm. Cũng như anh, họ chờ chuyến xe bus chạy ra phố. Thấy Điền, họ ngưng nói cười và xì xào nho nhỏ. Dù anh mặc thường phục họ cũng đoán anh là lính ở trong trại Fort Benning. Cuối cùng một người đứng cạnh lên tiếng hỏi với giọng rất đúng quân phong quân kỹ chỉ có nơi các khoá sinh.
– Xin ông thứ lỗi… Tôi mạn phép hỏi ông ở đâu tới đây?
Liếc người lính, Điền thấy anh ta còn trẻ lắm, dáng cao gầy cũng đang nhìn mình cười như chờ câu trả lời. Cười với người lính, anh trả lời ngắn gọn.
– Tôi từ Việt Nam tới đây…
Đám lính trẻ lao nhao và xì xào lớn hơn khi nghe người lạ mặt nói đến từ xứ Việt Nam. Quốc gia nhỏ bé này không còn là quốc gia vô danh mà trở thành đầu đề nóng sốt đối với dân chúng Hoa Kỳ. Những cuộc biểu tình của nhóm người phản chiến xảy ra hàng ngày. Các đài truyền hình và truyền thanh nói ra rả về cuộc chiến đang xảy ra, nhất là những trận đụng độ đẫm máu giữa hai phe mà số thương vong có khi lên tới một hai trăm như trong Battle of Ia Drang giữa 1st Cavalry Division và các đơn vị chủ lực của Quân Đội Cộng Sản Miền Bắc và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam vào tháng 11 năm 1965.
Một người lính khác xen vào bằng câu hỏi.
– Tôi mạn phép hỏi ông thuộc binh chủng nào?
Hít hơi thuốc lá, Điền cười nhẹ.
– Tôi thuộc bộ binh…
Người lính đứng cạnh Điền, cũng chính là người đầu tiên đặt câu hỏi, nhìn anh giây lát mới cười lên tiếng.
– Xin phép hỏi ông cấp bậc gì?
– Tôi là đại úy. Tôi đang thụ huấn khoá The Infantry Officer Advanced Course and Armor Officer Advanced Course…
Điền hơi mỉm cười khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các người lính trẻ mà anh biết là tân binh đang thụ huấn khoá huấn luyện quân sự căn bản. Quay nhìn về phía cổng trại, anh cười hỏi người lính đứng bên cạnh.
– Các anh ở trong 198?
Người lính đứng bên cạnh Điền và cũng là người đầu tiên hỏi chuyện với anh lại lên tiếng trả lời.
– Thưa đại úy đúng như vậy… Chúng tôi đang học OSUT…
Mấy người lính khác thì gật đầu cười nhìn nhận. 198 là số hiệu của một đơn vị mang tên Infantry Training Brigade gọi tắt là ITB, chuyên huấn luyện các tân binh mới gia nhập với khoá học One Station Unit Training ( OSUT ) kéo dài 14 tuần lễ bao gồm hai lớp Basic Combat Training và Advanced Individual Training. Mục đích của khoá học là biến một thanh niên dân sự trở thành một chiến binh có đầy đủ khả năng chiến đấu ngoài mặt trận. Dường như rất thích Điền nên người lính đứng cạnh anh lại lên tiếng.
– Tôi là Jack Miller… Rất hân hạnh được biết đại úy…
– Tôi tên là Nguyễn Thượng Điền… Hân hạnh được biết anh và các bạn của anh…
Điền vui vẻ bắt tay từng người lính. Sau khi biết được cấp bậc của Điền, Jack và đám bạn của anh ta bắt đầu nể nang vị sĩ quan tới từ xứ Việt Nam xuyên qua cách xưng hô. Jack lại lên tiếng hỏi.
– Excuse me Sir… How long you are in the Army of Republic of Vietnam Sir?
Điền hơi ngạc nhiên về câu hỏi của Jack nhất là tiếng ” The Army of Repulic of Vietnam ”. Ở trong trại anh thường nghe các người lính gọi là The Army of South Vietnam để phân biệt với North Vietnam Army viết tắt là NVA. Từ ngạc nhiên anh đâm ra tò mò về người lính mới xưng tên Jack Miller. Anh móc trong túi ra gói thuốc ra mời Jack song anh ta cười lắc đầu.
– Cám ơn đại úy… Tôi không hút thuốc…
Khẽ gật gù cười Điền lên tiếng trả lời câu hỏi của Jack.
– Tôi đi lính được 8 năm…
– Tôi xin phép hỏi đại úy giữ chức vụ gì?
– Tôi là đại đội trưởng…
– Excuse me Sir… Have you ever engaged with VC… Sir?
Lần nữa Điền ngạc nhiên vì tiếng VC của Jack. Chỉ có những người lính Hoa Kỳ đã tham chiến ở Việt Nam mới biết hai tiếng VC này. Đó là tiếng viết tắt của tiếng Việt Cộng mà lính Mỹ gọi thành VC hay Vi Xi. Rít một hơi dài thuốc lá, nhả khói ra từ từ, Điền nhìn Jack rồi nói với mấy người lính.
– Đại đội của tôi đụng với Vi Xi hầu như mỗi ngày. Cả hai bên đều có chết và bị thương…
Im lặng giây lát Điền mới nói tiếp bằng giọng trầm khàn có chút gì phảng phất buồn.
– Tôi may mắn nên chỉ bị thương hai lần. Lần thứ nhì cách đây chừng năm. Tôi đã phải nằm bệnh viện hơn tháng…
Nói xong Điền kéo áo lên cho mấy người lính thấy vết thương dài nơi bụng của mình. Wow… Jack với mấy người bạn lính cùng ồ lên tiếng kinh ngạc và thán phục. Đối với lính, mỗi vết thương là một chiến tích chứng tỏ họ thực sự ở ngoài mặt trận và cũng chứng tỏ lòng can đảm của họ. Chiếc xe bus trờ tới. Cả bọn bước lên xe. Điền và Jack ngồi cạnh nhau. Hai người lính có rất nhiều khác biệt bỗng chốc quen biết và tỏ ra gần gụi với nhau.
– Đại uý…
Điền lên tiếng ngắt lời Jack.
– Xin đừng gọi tôi là đại uý. Anh gọi tên tôi cũng được mà…
Jack cười lắc đầu.
– Kỹ luật của quân đội không cho phép tôi gọi đại uý bằng tên. Đại uý biết điều đó mà…
– Nhưng tôi không phải là đại uý của quân lực Hoa Kỳ…
– Tôi biết điều đó; tuy nhiên tôi kính phục đại uý nên tôi thích gọi theo cấp bậc…
Biết không thể thuyết phục Jack do đó Điền cười chuyển hướng câu chuyện.
– Nhưng kỹ luật quân đội không cấm tôi với anh quen nhau, chơi với nhau phải không…
Jack cười gật đầu như xác nhận.
– Vậy thì tối nay tôi mời anh vài chai bia được không?
Jack lắc lắc đầu.
– Tôi rất cám ơn lời mời của đại uý nhưng tôi chưa đủ tuổi uống rượu… Tôi mới 18 tuổi rưởi…
Ngẫm nghĩ giây lát Jack cười mở lời.
– Nếu đại uý không phiền thì tôi sẽ mời đại uý về nhà tôi chơi. Với sự có mặt của đại uý, tôi nghĩ mẹ tôi sẽ cho phép tôi uống vài lon bia…
Điền gượng gạo nhận lời. Dù không muốn về nhà của Jack, anh cũng không thể làm hơn vì không có chọn lựa. Nhận ra vẻ gượng gạo của Điền, Jack lên tiếng hỏi.
– Đại úy không thích về nhà của tôi à?
– Thích chứ… Nhưng tôi ngại làm phiền ba mẹ anh…
Jack cười tiếng ngắn.
– Mẹ tôi rất hiếu khách, nhất là một người khách đặc biệt như đại úy…
Nghe người bạn mới nói như vậy, Điền quay nhìn một cách chăm chú. Hiểu ý Jack tươi cười giải thích.
– Ba tôi cũng ở trong bộ binh và đang phục vụ ở Việt Nam. Ông không nói nhiều về chiến tranh Việt Nam, nhưng ông nói thích Việt Nam lắm. Ông nói dân Việt Nam hiền lành, tử tế và rất hiếu khách. Ông còn nói thêm là ông rất ngưỡng mộ sự chiến đấu can đảm và gian khổ của quân dân Việt Nam Cộng Hoà cho tự do và dân chủ của đất nước họ. Ông nói ông cảm thấy sự có mặt của riêng ông rất cần thiết cho những người bạn đang chiến đấu vì lý tưởng tự do…
Ngừng lại giây lát Jack cười tiếp.
-… Đó là những gì mà tôi được phép đọc trong những lá thư ông gởi về cho mẹ tôi…
Điền ạ tiếng nhỏ. Bây giờ anh mới biết ra lý do Jack biết dùng những tiếng như VC, NVA hay The Army of Republic of Vietnam.
– Ba anh ở ở đơn vị nào?
– 1st Cavalry Division…
Điền gật gật đầu.
– Tôi có nghe nói… Đơn vị của ba anh nổi tiếng lắm nhất là sau Battle of Ia Drang…
Jack kêu lên với giọng mừng rỡ.
– Đúng rồi đó… Ba tôi có kể sơ về ” Battle of Ia Drang” trong thư gởi về…
– Ba anh ở Việt Nam chắc là lâu hả?
Jack trả lời một cách gián tiếp câu hỏi của Điền.
– Người khác thì sợ sang Việt Nam song ba tôi lại xin được phục vụ tại Việt Nam…
Nghe tới đây Điền mới cười nhẹ thú nhận.
– Tôi không muốn tới nhà anh vì ngại sự ” bất đồng quan điểm chính trị ”. Tuy nhiên bây giờ tôi rất vui mừng và hân hoan uống rượu với anh tại nhà…
Nghe tới đó Jack cười khẽ.
– A… thì ra là thế… Đại úy hơi lo xa… Mẹ tôi là một người ủng hộ chiến tranh Việt Nam. Những ai chiến đấu cho tự do đều được bà nhiệt thành ủng hộ. Bởi vậy khi tôi đăng lính bà rất bằng lòng…
Nghe tới đó Điền hỏi dò.
– Sau khi mãn khóa OSUT rồi anh sẽ chọn đơn vị nào?
Jack trả lời với giọng chắc nịch như đã có quyết định sẵn.
– 1st Cavalry… Tôi tình nguyện sang Việt Nam. Tôi muốn gặp ba tôi…
– Ông đang ở đâu?
Ngần ngừ trước câu hỏi của Điền giây lát, Jack mới chậm chạp trả lời.
– Tôi không biết rõ lắm. Trong lá thư cuối cùng ông nói đơn vị của ông đang ở đâu đó có tên Pleime…
Điền gật gật đầu cười song không nói gì hết. Xe bus ngừng lại. Jack đứng lên.
– Mình xuống đây đại úy…
Giơ tay vẫy mấy người bạn, Jack và Điền xuống xe. Trên đường về nhà họ ghé chợ mua bia, chai rượu chát và hai bịch potato chips. Nhà của Jack nằm trên con đường nhỏ vắng lặng. Hai bên đường có lối đi dành cho người đi bộ và hàng cây phong cao ngất mà lá đã đổi ra màu vàng hay màu đỏ rơi rụng khắp nơi. Gió thu lạnh mang âm hưởng buồn bã.
– Mẹ ơi mẹ…
Jack gọi lớn khi xô cửa nhường cho Điền bước vào nhà trước.
– Gì đó Jack… Mẹ đang ở trong bếp…
Jane, mẹ của Jack bước ra. Bà ta hơi ngạc nhiên khi thấy con trai đi với một người lạ mà thoạt nhìn bà biết là dân Á Châu.
– Mom… This is Captain Điền… He’s in The Army of Republic of Vietnam…
Vừa nghe tới đó Jane à lên tiếng mừng rỡ rồi hấp tấp lên tiếng.
– Ông là lính Việt Nam Cộng Hoà hả… Chồng tôi đang ở bên đó… Tôi rất hân hạnh được gặp ông…
Jane đưa tay ra bắt tay Điền một cách thân mật và vui vẻ.
– Dạ thưa bà. Tôi có nghe Jack nói khá nhiều về vị anh hùng của gia đình bà…
Hiểu ý của Điền, cả Jack và Jane đều bật lên tiếng cười vui vẻ khi nghe khách lạ tán tụng chồng và cha của họ.
– Mời ông ngồi… Ông sang Mỹ lâu chưa?
– Dạ gần hai tháng…
Jack nói với mẹ của mình.
– Đại úy Điền đang thụ huấn khóa Infantry Officer Advanced Course and Armor Officer Advanced Course) đó mẹ. Đại úy Điền mời con đi uống rượu nhưng con bảo ổng con chưa đủ tuổi để uống nên mời ổng về nhà của mình…
Liếc nhanh Jack, Điền cười đỡ lời.
– Tôi xin phép bà cho phép Jack uống với tôi vài lon bia…
Bắt gặp cái nháy mắt của Jack, Điền cười tiếp.
– Tôi cũng rất hân hạnh được mời bà ly rượu vang…
Nhìn con trai giây lát, Jane cười lên tiếng.
– Cám ơn ông… Tôi rất hân hạnh được uống với ông cho vui… Chắc ông không ngại kể cho tôi nghe về Việt Nam nhất là cuộc chiến mà chồng tôi đang tham dự…
– Thưa bà… Tôi sẽ kể cho bà nghe tất cả những gì tôi biết…
Để cho hai mẹ con chủ nhà lăng xăng sửa soạn tiệc rượu, Điền nhìn quanh quất phòng khách được trưng bày giản dị cũng như không có nhiều đồ đạc lắm. Hình một người đàn ông mặc quân phục mà anh đoán là ba của Jack treo nơi góc phòng. Kế cạnh là bức hình một cô gái còn trẻ.
– Jacqueline, con gái đầu lòng của tôi. Nó đang học năm thứ nhì tại Georgia Institute of Technology…
Jane lên tiếng khi thấy khách chăm chú nhìn hai tấm hình của chồng và con gái. Đặt hai cái ly và một dĩa potato chip xuống mặt bàn, bà ta cười tiếp.
– Hình chồng tôi chụp trước khi ảnh qua Việt Nam vài tháng…
Mỉm cười nhìn chủ nhà, Điền khen một câu ngắn gọn song hàm nhiều ý nghĩa.
– Chồng bà trông rất lẫm liệt trong bộ quân phục…
Rót rượu vào ly cho khách và cho mình xong Jane mới cười nói bằng giọng nửa giỡn nửa thật.
– Cám ơn ông… Bởi vậy mà lần đầu tiên gặp binh nhì Johnathan tôi mê tít rồi không đầy năm tôi cưới anh ta liền…
Điền bật lên tiếng cười nhỏ. Jane cũng cười vui vẻ nhưng ngưng lại lúc con trai ngồi xuống ghế đối diện với mình. Đặt lon bia ướp lạnh xuống bàn ngay chỗ mình ngồi Jack lên tiếng.
– Đại úy…
Điền giơ tay ra dấu cho Jack ngưng nói.
– Xin lỗi Jack. Xin đừng gọi tôi bằng hai tiếng đại úy. Đây là nhà của anh chứ không phải trại lính. Tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu được mọi người gọi bằng tên… Please…
Cười nhẹ Jane nói với con trai.
– Điền nói đúng… Cứ coi Điền như là người bạn lớn tuổi của con…
Nói xong Jane cầm lấy ly rượu đưa lên cao.
– Mời ông…
Hiểu ý, Điền cũng đưa ly rượu lên đụng nhẹ vào ly của Jane và lon bia của Jack kèm theo câu nói.
– Mời bà và Jack… Tôi rất cám ơn về sự tiếp đãi của bà và Jack. Không khí gia đình làm cho tôi bớt nhớ nhà…
Uống xong ngụm rượu đầu tiên Jane cười nhẹ.
– Chúng tôi rất hân hạnh và vui mừng về sự có mặt của anh trong nhà tôi…
Tiệc rượu kéo dài trong không khí vui nhộn, hào hứng và sôi nổi song cũng có lúc buồn bã khi Điền, bằng khả năng tiếng Anh hạn hẹp cố gắng kể lại những kỹ niệm của mình, một người lính đã tham dự vào cuộc chiến khốc liệt đầy máu và nước mắt.
2.
Điền ngắm mình trong gương lần cuối trước khi ra khỏi khu nhà dành riêng cho các khoá sinh của lớp tham mưu trung cấp. Chiều New Year Eve. Bà Jane, mẹ của Jack đã mời anh dự buổi tiệc đêm nay. Jack cũng nói cho anh biết chẳng có ai ngoài người thân quen trong gia đình. Vào ngày lễ như thế này khu doanh trại vắng người vì lính tráng được nghỉ phép về nhà trừ những người có phận sự. Chừng 15 phút sau, Điền ra khỏi trạm canh và cuối cùng đứng dưới trạm chờ xe bus. Chiếc xe quen thuộc trờ tới. Leo lên xe, ngồi vào chiếc băng trống anh im lìm nhìn ra bên đường. Dù đã trưởng thành anh vẫn cảm thấy lòng có chút buồn bã khi nhớ tới đêm Tết ta năm nào lúc còn đi học. Mấy thằng bạn, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp chạy rong trên khắp nẽo đường Sài Gòn rồi khuya về nhà chờ đón giao thừa và thức tới hai ba giờ sáng mới chịu đi ngủ. Tết ở đây mang chút gì quạnh hiu và vắng lặng có lẽ do thời tiết và cũng do cách đón lễ của dân bản xứ. Trời lạnh nên ít có ai chịu đi ra đường trừ nhóm trẻ. Họ, từng cặp, ôm nhau, nắm tay nhau đi trên đường. Vào năm 1967, thành phố Columbus này cũng nhỏ, dân cư ngụ chắc không quá trăm ngàn thành ra đời sống cũng không xô bồ lắm. Đa số dân ở đây có nhiều người làm việc trong trại Fort Benning. Nhà cũng cũ kỹ và vẫn còn nhiều ngôi nhà cất theo kiểu xưa làm cho thành phố mang nét đặc thù của vùng đất văn minh pha trộn chút hoang dã. Xe bus ngừng lại. Điền thong thả xuống xe ngay tại trạm quen thuộc. Dù Jack và bà Jane đều mong muốn anh tới chơi thường xuyên song vì nhiều lý do nên thỉnh thoảng anh mới tới nhà Jack ở chơi hai ngày cuối tuần. Trên đường tới nhà, như thường lệ anh ghé vào tiệm rượu. Cứ mỗi lần ghé thăm anh đều mua một chai rượu vang trắng cho Jane vì biết bà ta thích uống loại này. Con lộ nhỏ vào nhà của Jack sáng rực ánh đèn dù mới hơn 6 giờ tối. Giáng Sinh đã qua đúng tuần lễ song có rất nhiều nhà vẫn còn treo đèn để đón mừng Tết Dương Lịch. Mùa đông ở xứ Mỹ tối sớm nhất là ở thành phố Columbus này dường như còn tối sớm hơn nữa có lẽ vì nằm trong vùng rừng núi. Mặc quần áo thật ấm, ngoài khoác thêm áo choàng bằng nỉ đen mà anh cũng cảm thấy lành lạnh. Chút sương mù bay bay trong cơn gió nhẹ. Tới ngay ngôi nhà mang số 126, anh bấm chuông. Jack hiện ra với nụ cười kèm theo câu nói.
– Happy New Year Captain…
Điền nhăn nhăn mặt song lại cười thốt.
– Jack… Please don’t call me Captain…
Nhìn cái đầu ba phân được cắt tỉa gọn gàng của Điền, Jack cười hì hì.
– Tại đêm nay ông trông rất giống lính nên tôi phải gọi bằng cấp bậc mới xứng đáng…
Đưa chai rượu cho Jack kèm theo hai tiếng ” for your mom ”, Điền bước vào phòng khách đang có ba người ngồi. Jane cười lên tiếng ” Happy New Year ” với Điền xong chỉ vào cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh mình.
– Tôi hân hạnh giới thiệu với Điền, Jacqueline con gái của tôi…
Điền vui vẻ bắt tay chào hỏi cô con gái của chủ nhà. Jacqueline nói trong lúc nhìn cô gái tóc đen dài tới vai.
– This is Mỹ Chi, one of my best friend… She is Vietnamese…
Là người trầm lặng và quen chế ngự tình cảm của mình song Điền cũng biểu lộ chút ngạc nhiên và vui mừng trên nét mặt. Nhìn cô gái có tên Mỹ Chi, anh nói với Jane, Jack và Jacqueline.
– Tôi xin phép được nói vài câu thăm hỏi bằng tiếng mẹ đẻ của mình…
Jane cười nhẹ không nói gì hết. Nhìn cô gái, Điền hỏi nhỏ.
– Cô Mỹ Chi qua đây lâu chưa?
– Dạ hai năm rồi… Tôi du học ở Georgia Tech. Ông Điền làm gì ở đây?
– Tôi là lính du học ở Fort Benning…
Điền cười nói với Jane.
– Cám ơn bà… Cuộc thăm hỏi giữa tôi với Mỹ Chi xong rồi…
Jane cười đứng lên ra hiệu cho con trai và con gái.
– Tôi và hai đứa nhỏ lo sửa soạn bữa ăn tối. Nhờ Điền tiếp Mỹ Chi dùm…
Hiểu ý Jane để mình có cơ hội chuyện trò với Mỹ Chi, Điền nhìn bà ta tỏ vẻ cám ơn.
– Quê của Mỹ Chi ở đâu?
– Dạ ở Huế…
Thấy Điền tỏ vẻ ngạc nhiên, Mỹ Chi cười nói tiếp như giải thích rõ ràng hơn về mình.
– Dạ… Ba của Mỹ Chi là người Sài Gòn. Đi lính ông được đổi ra Huế và cưới mẹ của Mỹ Chi. Khi Mỹ Chi học xong tiểu học thì ba cho vào Sài Gòn ở với ông bà nội. Sau khi đậu tú tài 2, Mỹ Chi được học bổng sang Mỹ…
Gật nhẹ đầu Điền cười.
– Hèn chi… Giọng của Mỹ Chi có hơi hám của Sài Gòn nhiều hơn…
Mỹ Chi cười khẽ.
– Ba mẹ đại uý ở đâu?
– Ba mẹ tôi cũng ở Sài Gòn…
– Mỹ Chi thích ở đây không?
– Dạ cũng thích nhưng cũng không thích bằng ở Việt Nam. Quê hương mình đẹp nhất phải không đại úy…
Điền nhăn nhăn mặt.
– Ở đây hổng có ai gọi tôi là đại úy hết…
– Jack đó…
– Mỹ Chi đừng có bắt chước Jack… Xấu lắm…
– Không gọi đại úy thì gọi bằng ông Điền?
– Anh Điền đi… Tôi đâu có già đâu mà Mỹ Chi gọi bằng ông…
Mỹ Chi bật lên tiếng cười song ngậm miệng lại liền.
– Dạ… Anh Điền học ở đây lâu chưa?
– Mới được hơn 6 tuần lễ… Khóa học của tôi kéo dài chắc hơn nửa năm… Mỹ Chi học ngành nào?
– Dạ nông nghiệp… Anh Điền nói tiếng Anh giỏi quá…
Điền lắc đầu cười.
– Hổng có đâu… Tôi tính nhờ Mỹ Chi kèm thêm…
Mỹ Chi cười e thẹn. Cô biết ông lính kín đáo muốn làm quen với mình.
– Dạ…
Tiếng ” dạ ” của Mỹ Chi như tiếng dạ xuông mà cũng có nghĩa bằng lòng. Điền nhận thấy dù du học ở Mỹ hai năm, cô gái Huế-Sài Gòn này vẫn giữ nguyên nét thuỳ mị, dịu dàng, kín đáo và trầm mặc cố hữu của Việt Nam. Đôi mắt thật sâu, đen và long lanh ẩn chứa nét cỗ kính của Huế. Tuy nhiên nụ cười là của Sài Gòn. Thánh thót, tươi vui, ngọt ngào như nước mía thơm mùi trái tắc mà hồi còn đi học anh hay uống. Sau khi dạ tiếng nhỏ Mỹ Chi cúi đầu xuống và không nói gì thêm. Điều đó khiến cho Điền cũng đâm ra im luôn. Để tránh sự im lặng anh nhìn vào nhà bếp và bắt gặp Jane đang nhìn mình mỉm cười. Nụ cười như là câu hỏi ” What’s going on? ”. Hiểu ý Điền nhẹ lắc đầu. Jane nói vọng ra phòng khách.
– Dinner is ready…
Mỹ Chi đứng lên cười với Điền rồi bước vào nhà bếp. Nhìn theo dáng đi thanh thoát của nàng, anh liên tưởng tới hình ảnh của cô gái Huế trong bản nhạc Tà Áo Tím của Hoàng Nguyên rồi nghe giọng nói thánh thót vang lên.
– May I help something?
Giọng nói tiếng Anh của Mỹ Chi nghe thật lạ mang âm hưởng mềm ấm của không khí Sài Gòn vào một ngày mưa có chút gió lạnh từ biển thổi vào. Điền cũng bước vào phòng ăn.
– Jane… Do you need my help?
Cất tiếng cười trong trẻo bà chủ nhà nói với giọng bông đùa.
– OK… Mỹ Chi bày chén dĩa còn ông đại uý của tôi thì lo rượu… Ông nhớ là chỉ có tôi với ông uống rượu…
– Mẹ… Con muốn uống chút rượu cho vui… Please…
Jacqueline là người đầu tiên lên tiếng. Bắt chước chị, Jack cũng năn nỉ. Riêng Mỹ Chi chỉ cười im lặng. Liếc nhanh Điền, Jane cười thốt.
– Được rồi… Điền cứ rót rượu cho tất cả…
Được lệnh Điền rót rượu vào ly cho năm người. Đợi tất cả ngồi xuống ghế xong xuôi Jane mới đặt cái dĩa bàn dài đựng con gà nướng, kế đó dĩa thịt ” honey ham ” vàng tươi bốc mùi thơm lừng.
– Thơm quá…
Mỹ Chi lên tiếng. Nhìn cử chỉ hít hít mũi của nàng, Điền cười khen chủ nhà.
– Bà là đầu bếp thượng hạng. Chỉ cần ngửi mùi thịt nướng tôi cũng biết ngon rồi…
– Cám ơn Điền… Tôi xin phép cầu nguyện trước…
Điền không có đạo; riêng Mỹ Chi đạo Phật song cả hai vẫn nói tiếng ” Amen ” cùng với gia đình của chủ nhà khi lời cầu nguyện chấm dứt. Mọi người cụng ly và chúc tụng với nhau. Jack và Jacqueline là hai người trẻ tạo ra bầu không khí vui nhộn bằng lối nói chuyện duyên dáng khiến cho Mỹ Chi dù ít nói cũng phải cười. Điền nhận thấy Jane có vẻ trầm mặc và hơi buồn.
– Chắc bà đang nhớ Johnathan?
Ngồi đối diện Điền hỏi nhỏ. Jane cười nhẹ.
– Sao Điền biết?
– Tôi đoán bà đang chờ điện thoại của ông ấy. Bên này 8 giờ tối New Year Eve thì ở Việt Nam đã hơn 8 giờ sáng ngày Tết rồi. Thế nào Johnathan cũng gọi điện thoại về thăm nhà và chúc mừng…
Ngay lúc đó chuông điện thoại vang lên. Jane đứng dậy liền như chờ đợi cú điện thoại từ lâu rồi. Không biết ai ở đầu dây bên kia song mọi người đều đoán ra là Johnathan vì nghe Jane cười vui nói câu.
– Happy New Year… I miss you too… Darling…
Bốn người ngồi ở bàn im lặng lắng nghe cuộc đàm thoại của đôi vợ chồng ở cách xa nhau nửa vòng trái đất.
– Dạ… Hai con đều có mặt…
Hướng về hai đứa con của mình, Jane cười thốt.
– Ba hỏi thăm hai con và chúc hai con Happy New Year…
Hơi mỉm cười Jack bước tới đứng cạnh mẹ.
– Happy New Year Daddy… I love you…
Jacqueline cũng bước tới rồi nói vào ống điện thoại.
– Happy New Year Daddy… I miss you so much… I wish I can see you now…
Điền và Mỹ Chi không nghe được Johnathan nói gì chỉ nghe Jane với hai con cười hăng hắc. Hồi lâu cả ba mới trở lại bàn sau khi Jane nói câu từ biệt với chồng. Nhìn vẻ mặt tươi rói của Jane, Điền cười hỏi dò.
– Chắc bà có tin vui?
– Ông đoán đúng… Chồng tôi sẽ về thăm nhà vào tháng 4…
Uống hớp rượu Điền gật gù cười.
– Tôi mong được gặp Johnathan trước khi trở về xứ…
– Tôi cũng mong như vậy vì tôi nghĩ đó là cuộc hạnh ngộ nhiều lý thú…
Tiệc kéo dài tới hơn 9 giờ tối mới dứt. Jack cáo lỗi đi chơi với bạn gái. Jacqueline cũng tạ từ đi lại nhà người bạn cũ thời trung học. Điền rũ Mỹ Chi đi bộ ra phố. Còn Jane cũng lái xe tới nhà chị gái. Trời lập đông khá lạnh khiến Mỹ Chi xuýt xoa.
– Mỹ Chi lạnh thôi mình đi về…
Thọc hai tay vào túi áo choàng dày cộm, Mỹ Chi cười nói nhỏ.
– Dạ lạnh song Mỹ Chi chưa muốn về nhà. Lang thang vào đêm New Year Eve có cái thú vị riêng và đặc biệt làm Mỹ Chi nhớ Sài Gòn… Năm rồi lúc mới quen Jacqueline, đêm Noel và New Year Eve Mỹ Chi đi bộ một mình…
– Mỹ Chi không sợ à?
– Dạ cũng sợ chứ anh Điền song cái mong muốn lại mạnh hơn thành ra Mỹ Chi cứ đi đại… Đi để cảm nhận ra mình đơn độc và nhớ nhà muốn khóc…
Ngập ngừng giây lát, Mỹ Chi liếc nhanh Điền đang im lặng đi bên cạnh rồi thỏ thẻ.
– Anh Điền chắc có nhiều người để nhớ lắm hả?
Điền nhẹ buông tiếng thở dài.
– Thì cũng có đôi ba người để nhớ…
– Như ai?
Điền quay sang nhìn người bên cạnh và thấy được ánh mắt long lanh dịu dàng nhìn mình.
– Như bạn bè trong lính…
– Chứ hổng có nhớ bồ hả?
Mỹ Chi bật cười tiếng nhỏ sau khi hỏi vặn. Điền lắc lắc đầu.
– Nói ra thì Mỹ Chi chắc không tin nhưng tôi không có bồ để nhớ…
– Người yêu?
– Cũng không?
– Bạn gái?
– Cũng không luôn…
– Hổng tin đâu…
Điền bật cười vì cái giọng của Mỹ Chi khi nói ba tiếng trên.
– Lúc chưa vào lính tôi cũng có bồ, cũng hẹn hò và nhung nhớ đủ thứ. Khi tôi đi lính chừng năm thì được tin cô ta có người khác và sau đó lập gia đình…
– Anh Điền có buồn không?
– Mới đầu cũng có chút chút rồi sau đó cũng quên… Làm lính đánh trận như tôi có ít thời giờ để nhớ để buồn mà khi muốn nhớ lại không nhớ được, muốn buồn cũng không buồn được…
– Sao kỳ vậy anh Điền?
Đưa tay vào túi áo Điền nhìn Mỹ Chi cười hỏi.
– Tôi hút thuốc có phiền gì Mỹ Chi không?
– Dạ chắc là không… Tuy không thích ngửi mùi thuốc lá song Mỹ Chi cũng ráng làm quen. Jacqueline, Suzane và Emily đang tập hút thuốc. Tụi nó cho Mỹ Chi thử một lần là sợ luôn…
Điền cười im lặng. Biết Mỹ Chi nói không phiền song anh chỉ hút vài hơi rồi lại dịu tắt.
– Anh Điền nói lính chiến như anh ít có thời giờ để nhớ mà khi muốn nhớ lại không thể nhớ được. Xin anh giải thích thêm cho Mỹ Chi hiểu…
Giọng nói của người lính cất lên nhỏ trầm bay nhanh trong cơn gió mùa đông.
– Đơn vị của tôi đóng ở vùng gần biên giới. Bị địch pháo kích và tấn công hoài. Có người chết mỗi ngày. Tôi và lính sống trong nỗi sợ chết nhiều hơn là nỗi nhớ người khác…
Mỹ Chi thấy Điền cúi nhìn xuống đất rồi thở dài tiếp.
– Tôi nghĩ không có người lính nào lại nhớ được người yêu, vợ con, cha mẹ anh chị em khi có hàng trăm, ngàn trái đại bác dội lên đầu mình. Khó mà nhớ lắm. Hoạ hoằn mới có ngày bình yên để nhớ… Tôi nghĩ không có cô nào chịu lấy một người như tôi. Họ sợ thành goá phụ…
Điền nghe được tiếng thở dài dù rất nhẹ nhàng của Mỹ Chi.
– Mỹ Chi hiểu ý của anh Điền. Mẹ của Mỹ Chi cũng từng than thở như thế. Tuy nhiên bà nói sợ thì sợ mà thương thì cứ thương…
Mỹ Chi bật lên tiếng cười ngắn sau khi nói xong. Riêng Điền cũng cười rồi hỏi nhỏ.
– Còn Mỹ Chi thì sao?
Mỹ Chi liếc nhanh người đi bên cạnh. Chút khắc khổ. Chút trầm mặc. Chút dãi dầu sương gió. Chút u uẩn. Chút lóng lánh tin yêu. Những thứ đó tạo cho người lính cô mới quen có cái gì xa lạ mà gần gụi, tách rời mà cũng có chút thu hút người khác lại gần.
– Mỹ Chi cám ơn anh Điền nhiều về sự hy sinh cao cả. Không có những người lính chiến như anh Điền thì Mỹ Chi không có cái may mắn được sống an bình và được đi du học…
Điền mỉm cười trong bóng đêm sáng mờ mờ nhờ ánh đèn đường và đèn của đêm New Year Eve.
– Mỹ Chi cám ơn thì tôi nhận, nhưng tôi nghĩ…
Dường như hiểu được ý của người đi bên cạnh, Mỹ Chi thỏ thẻ.
– Ngay bây giờ thì chưa còn ngày mai thì khả dĩ… Còn quá sớm để Mỹ Chi có thể xác định tình cảm của mình…
– Mỹ Chi ăn nói khôn ngoan lắm…
– Cám ơn anh Điền…
Dứt hai câu đối đáp, hai người chợt phá ra cười. Hình như họ, qua mối tương giao nào đó chưa định hình, nhận ra rằng họ có chút tình cảm với nhau dù chỉ mới biết nhau chưa trọn ngày.
– Ở đây họ treo đèn Giáng Sinh đẹp quá… Mỹ Chi thích cái ngôi sao đó…
Mỹ Chi chỉ vào cái ngôi sao năm cánh lớn có nhiều màu rực rỡ. Con đường sáng hơn và có thêm nhiều người đi lại mà đa số là những cặp trai gái. Cúi mặt cười vu vơ khi thấy một cặp đang hôn nhau say đắm, Mỹ Chi liếc nhanh Điền. Nàng cảm thấy có chút xô động dấy lên trong lòng khi ngắm đường nét gãy gọn trên khung mặt và làn môi mỏng hơi mím lại của Điền. Nó giống như khuôn mặt của người nào đó, có thể là hình ảnh mà người ta vẽ ra trên sách báo, âm nhạc… Hình ảnh nửa như có thực mà nửa như huyền thoại mà với tuổi ngây thơ 15, 16 cô đã thấy và đâm ra mến mộ.
– Mỹ Chi nhìn gì vậy. Tôi phải không?
Mỹ Chi hơi lộ ra vẻ bối rối và ngượng ngùng vì bị người ta cật vấn khi bắt gặp mình nhìn lén. Cúi mặt xuống như cố giấu nụ cười, cô lắc lắc đầu.
– Dạ đâu có nhìn anh Điền…
– Mỹ Chi mỏi chân chưa?
– Dạ chưa…
– Vậy mình đi bộ ra bờ sông… Ban đêm đẹp lắm…
– Sao anh Điền biết. Bộ có đi với cô nào rồi hả. Thú thật đi…
Điền cười hăng hắc.
– Khi nào buồn tôi hay ra phố đi bộ hoặc ngồi ngắm dòng sông về đêm để nhớ Sài Gòn…
– Vậy hả anh Điền… Từ khi qua đây học, Mỹ Chi hổng có dám đi chơi… Cứ cắm đầu học vì sợ học dở sẽ bị cắt học bỗng…
Điền quay qua nhìn khi nghe cô bạn than thở. Mỹ Chi cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong ánh mắt còn sót lại chút thơ ngây, anh thấy được sự dịu dàng, đằm thắm và buồn bã.
– Tôi hiểu… Mỹ Chi phải ráng học để giúp đỡ cho xứ sở mình. Chiến tranh đã hủy hoại nhiều thứ lắm. Tôi đã thấy vườn tược, ruộng lúa bị bỏ hoang. Nhà cửa bị tàn phá vì bom đạn của cả hai bên…
Điền thở dài sau khi dứt câu nói. Mỹ Chi thì thào.
– Dạ mẹ của Mỹ Chi cũng viết thư cũng khuyên như vậy… Chiến tranh triền miên làm cho đất nước điêu tàn và dân chúng khổ sở…
Điền cười lặng lẽ. Không hiểu nghĩ sao anh lại choàng tay qua vai kéo Mỹ Chi đi sát vào người của mình. Quay mặt về bên kia để giấu nụ cười, Mỹ Chi để yên rồi ngước lên thì thầm.
– Mỹ Chi lạnh… Tay lạnh ngắt nè…
Điền cười cầm lấy bàn tay thon mềm và nhỏ nhắn bóp nhè nhẹ như sưởi ấm. Đường đi bộ dọc theo bờ sông mờ mờ ánh đèn. Người ta đi bộ nhiều hơn. Có rất nhiều cặp trai gái ôm nhau, nắm tay nhau đi về phía tòa thị sảnh đón chờ năm mới. Đưa tay lên xem giờ, Điền nói nhỏ với Mỹ Chi.
– Còn 5 phút nữa mới tới 0 giờ…
Thấy Jack đang cặp kè cô bạn gái ở đằng xa, Điền giơ tay vẫy và Jack cũng vẫy tay chào. Mọi người đều đổ xô về tòa thị sảnh. Họ đứng đông nghẹt chờ đón phút giây cuối cùng của năm cũ và bắt đầu một năm mới. 0 giờ… Tất cả người tham dự đồng loạt hô lớn Happy New Year. Điền hôn nhẹ lên trán của Mỹ Chi kèm theo câu nói ” Chúc Mỹ Chi một năm mới nhiều sức khỏe và an vui để học cho giỏi nha…”. Mỉm cười Mỹ Chi ngước lên nhìn Điền đang vòng tay ôm mình. Tiếng thì thầm của cô bị át bởi những lời chúc tụng của những người xung quanh song Điền cũng nghe được. ” Mỹ Chi cũng chúc anh Điền một năm mới an vui. Cầu xin Phật tổ từ bi sẽ che chở anh…”
Ngần ngừ và lưỡng lự giây lát Mỹ Chi cầm tay của Điền dặc dặc mấy cái rồi cười thốt.
– Cám ơn anh Điền…
Dù biết Mỹ Chi cám ơn về điều gì song Điền vẫn gặn hỏi.
– Cám ơn cái gì?
Mỹ Chi chớp mắt cười e thẹn. Giọng nói mang theo hơi thở thơm phà vào mặt làm cho Điền rùng mình.
– Mỹ Chi chưa bao giờ được người con trai nào hôn… Anh Điền là người đầu tiên…
Ngừng lại giây lát cô mới cười nói tiếp bằng giọng vui vẻ.
– Jacqueline cười nhạo Mỹ Chi khi Mỹ Chi thố lộ chưa bao giờ hôn ai. Nó bảo Mỹ Chi cù lần và nhà quê… Nó bảo Mỹ Chi nên thử đi…
Điền xiết nhẹ vòng tay của mình. Liếc nhanh những cặp tình nhân xung quanh thấy họ hôn nhau, Mỹ Chi thì thào. Giọng của cô run run.
– Anh Điền đừng có bắt chước người ta nha… Xấu lắm…
Không nhịn được Điền bật lên cười.
– Tôi sẽ không bắt chước chi tới khi nào Mỹ Chi năn nỉ…
Hơi cựa mình như muốn thoát khỏi vòng tay ôm của Điền, Mỹ Chi cười hắc hắc.
– Năn nỉ… Hổng có đâu…
– Vậy thì Mỹ Chi muốn tôi năn nỉ…
– Không biết… Về sau thì không biết nhưng lúc này thì chưa… Mình kiếm cà phê uống đi anh Điền… Mỹ Chi lạnh…
Hai người đi bên nhau về quán cà phê còn mở cửa. Dòng sông phía bên trái của họ sáng lấp lánh.
3.
Tet Offensive. Vỏn vẹn có hai tiếng đó thôi mà khiến barrack của các sĩ quan ngoại quốc du học đều xôn xao bàn tán. Người này hết người kia tới chỗ giường ngủ của Điền để chia buồn với anh về cái tin xui xẻo đó.
– Captain Điền… You have a telephone call Sir…
Đang trò chuyện với mấy người bạn cùng phòng, Điền nghe có tiếng gọi lớn của người sĩ quan khoá sinh trực đại đội. Sửa lại quần áo cho chỉnh tề, anh thong thả đi về phía văn phòng của International Student Training Detachment. Tuy không biết ai gọi song anh thầm đoán chỉ có ba người. Đó là Jack hoặc Jane và Mỹ Chi. Có thể Jane gọi vì cái tin quân đội Bắc Việt và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam đồng loạt mở cuộc tấn công các vị trí của Việt Nam Cộng Hoà vào sáng ngày mồng một Tết Mậu Thân. Mỹ Chi thì không chắc lắm vì cú gọi phải là long distance mà Mỹ Chi không có tiền với không dám xài sang như vậy. Sau lần gặp nhau hôm tết dương lịch, anh không gặp lại Mỹ Chi mà chỉ có viết thư thôi. Viết thư tuy chậm chạp và lâu lắc song được cái ít tốn tiền mà lại nói được nhiều hơn. Cũng nhờ thư đi lại mà cả hai hiểu nhau và thân nhau nhanh hơn. Anh tính để dành tiền mua vé xe bus lên Atlanta thăm Mỹ Chi vào dịp cô nghỉ spring break.
Đi tới phòng điện thoại chờ đợi giây lát, Điền nghe có tiếng của Jane bên kia đầu dây.
– Tôi chắc ông đã nghe tin…
– Dạ… Tôi có nghe về Tet Offensive. Bà có nghe tin gì của Johnathan?
Jane nói một hơi thật dài. Dường như bà ta đang lo âu và bị kích thích bởi nguồn tin chiến sự bùng nổ một cách bất ngờ.
– Tôi chưa nghe gì hết. Tôi xem tivi được biết Sài Gòn cũng bị tấn công. Toà đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn cũng bị địch chiếm đóng một phần. Theo như lời tường thuật của phóng viên truyền hình thì hầu như các căn cứ quân sự quan trọng của quân đội miền nam đều bị địch tràn ngập… Khi nào chồng tôi gọi về chắc sẽ có tin tức chính xác và đầy đủ hơn…
– Bà biết Johnathan đang ở đâu không?
– Tôi không rõ lắm. Lần cuối cùng nói chuyện anh cho biết đang ở ngoài miền trung… Có tin gì mới tôi sẽ gọi cho ông… Bye…
Jane cúp điện thoại. Điền lửng thửng đi bộ về trại. Tin tức cho biết ngoài Sài Gòn, bên địch còn tấn công vào thành phố Huế nữa. Anh thoáng nghĩ tới Mỹ Chi. Chắc cô chưa biết tin buồn này. Anh muốn nhân dịp tới thăm. Về phòng, xem xét lại tiền bạc, lấy mớ quần áo và các thứ lặt vặt bỏ vào túi xách, anh hối hả ra cổng đón xe bus tới trạm Greyhound mua vé đi Atlanta. Dù chưa tới thành phố này cũng như không biết trường Georgia Tech nằm ở đâu nhưng anh không ngại. Anh tin mình sẽ tìm ra Mỹ Chi. Chắc cô ta sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy mình lù lù xuất hiện. Nghĩ tới ánh mắt long lanh buồn của Mỹ Chi sáng lên vẻ vui mừng khi thấy mình, anh cảm thấy bằng lòng và phấn khởi. Columbus và Atlanta cách nhau chừng 100 dặm nên xe chỉ chạy hơn 2 tiếng đã tới. Thành phố đông đảo, nhộn nhịp hơn anh tưởng. Anh hỏi nhân viên bán vé của trạm Greyhound đường đi tới Goergia Tech. Người này vui vẻ gọi tắc xi và dặn dò tài xế chở anh tới tận văn phòng của trường. Sau khi trình bày tên họ của mình và lý do thăm viếng, nhân viên nhà trường chỉ đường cho anh đi bộ tới nơi Mỹ Chi ở.
6 giờ chiều. Bước ra khỏi cửa thư viện, Mỹ Chi tần ngần không biết làm gì và đi đâu vào chiều thứ bảy. Ba đứa bạn cùng phòng, Jacqueline, Suzane và Emily có rủ cô xuống phố chơi song biết mình không có tiền nên từ chối viện cớ phải ” do homework ”. Biết tính bạn nên họ không nài ép. Vào thư viện cắm đầu học hơn hai giờ cô cảm thấy mệt và nhức đầu bèn gấp sách lại rời thư viện về nhà. Lối đi trong trường quanh co và đầy bóng nắng khiến cho cô cảm thấy ấm áp hơn dù đang mùa đông. Lững thững cất bước cô nghĩ ngợi lung tung. Tết qua đi trong tẻ lạnh và buồn bã. Đêm qua trùm mền kín mít cô khóc thầm vì nhớ ba mẹ, anh chị và bạn bè thân quen. Ở bên kia nửa vòng trái đất họ đón xuân ra sao. Cách nhau 12 tiếng đồng hồ giờ này họ làm gì. Cô hầu như không biết những gì xảy ra trên xứ sở của mình. Không có tivi đã đành mà cô cũng không có radio để biết tin tức. Hoạ hoằn lắm cô mới mượn chiếc radio nhỏ của Jacqueline để nghe nhạc cho đỡ buồn. Thỉnh thoảng cô mới đọc được tờ báo cũ mà ai đó bỏ quên trong thư viện. Cô nghe bạn bè nói ở downtown Atlanta có phố Tàu mà chưa hề bước chân tới vì không có tiền. Cô rất muốn gặp Điền song không có tiền mua vé xe bus. Đi ké và ở đậu nhà Jacqueline cũng được song ngại nên thôi. Đã gần tháng rồi kể từ ngày gặp Điền, cô đã viết thư cho anh và cũng nhận được thư của anh. Hình như thư không đủ. Cô biết mình chưa yêu thương người lính đó mà chỉ cần nhìn thấy mặt, nghe giọng nói để cảm thấy bớt đơn độc thôi. Ở Điền, cô cảm thấy lòng mình thật ấm áp và an vui. Nghĩ tới đó cô nhớ lại lần gặp gỡ Điền hôm tết dương lịch. Cô không dám xác quyết lý do để yên cho Điền hôn lên trán. Một cách mơ hồ cô biết có chút gì khang khác khi được người con trai đầu tiên hôn mình. Cảm giác thật lạ, thật mới mẻ mà cũng thật dao động. Cơn gió lạnh ùa tới làm cô rùng mình dù đã mặc ba lớp áo dày cộm lại còn mang găng tay, đội thêm chiếc nón nỉ che kín hai tai và khăn quàng cổ nữa. Vừa đi vừa cúi đầu để tránh gió lạnh, nghe tiếng bước chân của ai đó tới gần, cô ngước đầu lên. Nụ cười vui mà ánh mắt buồn, nét mặt rắn rỏi song phảng phất có chút gì mỏi mệt, người lính tên Điền đứng nhìn cô bằng tia nhìn dịu dàng của một người bạn lớn tuổi và âu yếm của thứ tình cảm trai gái vừa chớm nở. Giữa cơn gió mùa đông lạnh lùa tới sân trường vắng ngắt, hai người nhìn nhau không nói được tiếng nào.
– Dạ… Anh Điền đi đâu dzậy?
Hỏi xong câu đó Mỹ Chi mới biết mình thật vô duyên. Tuy nhiên đã buột miệng nói rồi cô không thể làm gì khác bèn cố gắng nhoẻn nụ cười làm duyên và cũng tỏ ý xin lỗi bằng câu nói.
– Gặp anh Điền, Mỹ Chi mừng quá…
– Tôi cũng vậy… Ngồi trên xe bus tôi cứ lo âu và hồi họp sợ không gặp được Mỹ Chi…
– Anh Điền như không được khỏe…
Mỹ Chi buông câu hỏi khi thấy vẻ mệt mỏi của Điền. Nhẹ gật đầu nhìn Mỹ Chi, Điền hỏi nhỏ.
– Mỹ Chi hay tin gì chưa?
– Dạ tin gì anh?
Điền thong thả nói cho Mỹ Chi biết về tin tổng công kích Tết Mậu Thân của quân đội Cộng Sản Bắc Việt vào tất cả các tỉnh thành của nước Việt Nam Cộng Hòa trong đó có thủ đô Sài Gòn và thành phố Huế. Nhìn những giọt nước mắt từ từ ứa ra và sau đó thành dòng của Mỹ Chi, Điền thở hắt hơi dài.
– Tôi chỉ biết có thế thôi… Chắc phải đợi vài ngày nữa mới có thêm chi tiết… Đó là lý do tôi tới gặp Mỹ Chi…
Điền ngập ngừng như có điều gì khó nói. Hình như vẫn còn bị xúc động vì tin mà Điền mang đến nên Mỹ Chi im lặng.
– Ngoài ra tôi cũng muốn gặp Mỹ Chi… muốn thấy mặt Mỹ Chi để… để…
Điền nói một cách khó khăn.
– Chỉ cần được nhìn thấy Mỹ Chi xong tôi có thể trở về…
– Dạ… Mà anh Điền tính về liền hả?
Điền cười chưa kịp trả lời, Mỹ Chi lại tiếp nhanh.
– Chiều rồi anh Điền… Hay anh về phòng của Mỹ Chi ở tạm qua đêm rồi sáng mai hãy về…
Dứt lời mặt cô hồng lên vì mắc cỡ. Đây là lần đầu tiên cô mời một người con trai về phòng riêng trong suốt hai năm học.
– Có tiện cho Mỹ Chi không?
– Dạ… Cũng có chút bất tiện nhưng Mỹ Chi nghĩ không sao… Anh Điền là một ” quân tử ” mà…
Người nói cũng bật cười mà người nghe cũng cười có phần lớn hơn vì hiểu được ý của người nói. Đường đi bộ hẹp và gió đông thổi mạnh càng thêm lạnh khiến cho hai người đi sát vào nhau. Chỉ cần tay trong tay hoặc ôm nhau họ có thể thành đôi tình nhân.
– Em lo cho gia đình ở Huế…
Lần đầu tiên Mỹ Chi xưng em. Có lẽ vì bận tâm điều gì đó, Điền không chú ý tới cách xưng hô này.
– Mỹ Chi hãy viết thư cho ông bà nội ở Sài Gòn hỏi tin tức về ba mẹ ở Huế…
– Dạ…
Mỹ Chi dạ tiếng ngoan hiền. Điền hắng giọng.
– Tôi cũng sẽ viết thư về nhà để biết coi ba mẹ tôi có bình yên không đồng thời nhờ ông bà thăm dò về trận đánh ở Huế… Mỹ Chi cũng biết thư từ giữa Mỹ với Việt Nam mình lâu lắc lắm. Thư đi thư lại chắc cũng hai ba tháng…
– Nhà em ở Gia Hội. Anh nghĩ ba mẹ em có gì không anh?
Lần này Điền nhận biết cách xưng hô thân mật của Mỹ Chi. Dịu dàng nhìn cô, anh cười nói vui vẻ như muốn trấn an.
– Anh chắc ba mẹ của em không có mệnh hệ gì đâu. Tin tức chỉ nói phe địch tấn công vào Huế thôi. Mình phải đợi tin bên nhà mới biết chính xác được…
Mỹ Chi nói bằng giọng run run.
– Dạ… Em sẽ đọc kinh mỗi tối cầu xin Phật tổ che chở cho gia đình em…
Điền nắm lấy bàn tay lạnh của Mỹ Chi và xiết nhè nhẹ như để an ủi và chia xẻ chút buồn lo. Hình như hiểu được thiện ý của Điền, Mỹ Chi để yên cho anh nắm tay mình. Để chuyển hướng câu chuyện, anh cười hỏi nhỏ.
– Mỹ Chi có ăn tết không?
– Dạ hông… Đêm giao thừa em trùm mền khóc vì nhớ nhà. Còn anh?
Điền cười.
– Anh không có trùm mền khóc như Mỹ Chi mà anh thức tới hai giờ sáng… Trằn trọc không ngủ được…
– Chắc anh nhớ bồ…
Mỹ Chi đùa. Quay nhìn, bắt gặp ánh mắt tinh nghịch và nụ cười hóm hỉnh của cô bạn, Điền cũng cười giỡn lại.
– Ừ thì nhớ… mà nhớ cái bản mặt này nè…
Điền xỉa ngón tay trỏ vào trán Mỹ Chi.
– Ư… Mỹ Chi làm gì mà anh Điền nhớ…
– Mỹ Chi chẳng có làm gì hết… Tự anh nhớ khơi khơi…
– Anh đừng nhớ… xấu lắm…
Cuối cùng hai người dừng lại trước phòng trọ của Mỹ Chi. Điền nhận ra ngay vẻ bối rối và thẹn thùng của cô khi lần đầu tiên đưa người lạ về nhà mà người lạ này lại là gã thanh niên cô có nhiều cảm tình.
– Mỹ Chi nên nhớ anh là một quân tử của Việt Nam nghen…
Điền nói bằng giọng bông đùa khiến cho Mỹ Chi bật cười. Cũng nhờ câu nói và tiếng cười, cô trở lại trạng thái bình thường và thanh thản.
– Quân tử thì sao hả anh?
– Là không làm những gì xúc phạm tới người khác… Là không làm những gì nếu người khác không muốn mình làm…
– Cám ơn anh… Quân tử Việt Nam của em…
Cười hăng hắc Mỹ Chi xô cửa nhường cho khách vào trước rồi mới bước theo. Khép cửa lại cẩn thận cô lên tiếng.
– Anh đưa cái túi xách cho Mỹ Chi bỏ vào phòng riêng…
Căn phòng trọ rộng có bếp riêng với chiếc bàn ăn bốn chỗ ngồi. Phòng khách hẹp. Hai phòng tắm rộng hơn. Bốn sinh viên, mỗi người có phòng riêng nhỏ với một giường ” twin size ” đủ cho một người ngủ.
– Chật và bề bộn hả anh?
Mỹ Chi lên tiếng. Điền cười gật đầu.
– Cũng không đến nỗi nào. Sang hơn trại lính nhiều. Mỹ Chi biết anh từng màn trời chiếu đất. Phòng như vầy là sang nhất hạng đó nghen…
– Đây là phòng của Mỹ Chi…
Cười lỏn lẻn cô giới thiệu giang sơn nhỏ hẹp của mình. Giường nệm phẳng phiu. Tủ đựng quần áo thiết trí dính vào tường. Chiếc bàn học mà cũng là bàn trang điểm bề bộn sách vở.
– Tối nay anh ngủ trên giường của Mỹ Chi…
– Còn Mỹ Chi ngủ ở đâu?
– Mỹ Chi ngủ trong túi ngủ…
Điền cười lắc đầu.
– Hổng được rồi. Anh là lính ngủ đâu cũng được… Mỹ Chi ngủ trên giường đi…
Mỹ Chi kèo nài.
– Anh là khách của Mỹ Chi mà…
– Khách khứa gì… Nếu Mỹ Chi không chịu ngủ trên giường thì hai đứa mình nằm chung túi ngủ. Chịu cái nào?
Mỹ Chi cười lắc đầu quầy quậy mà mặt mày đỏ au vì đề nghị kỳ cục của Điền.
– Anh kỳ ghê… Anh ỷ lớn ăn hiếp nhỏ…
Điền bật ra tiếng cười vui vẻ.
– Chứ hổng phải Mỹ Chi ỷ nhỏ bắt nạt người lớn hả…
– Ok… Vậy thì Mỹ Chi ngủ trên giường của Mỹ Chi còn anh ngủ dưới thảm cho rệp cắn anh chơi…
Mỹ Chi dùng dằng. Điền cười nhẹ.
– Anh lính quen ngủ bị mồng chích muỗi bu thì rệp cắn đâu có nhằm nhò gì…
Cười cười Mỹ Chi lên tiếng.
– Em đi nấu cơm. Anh muốn ăn gì?
– Cái gì cũng được… Có cơm nguội cũng được…
– Em có thịt kho với trứng…
– Mấy cô bạn của em ăn gì?
– Khỏi lo phần tụi nó… Pizza, hamburger, fried chicken cả đống. Jacqueline thích ăn cơm với thịt kho… Em là đầu bếp nấu cái gì tụi nó ăn cái đó…
Lát sau Mỹ Chi bày lên bàn ăn tô thịt kho và dĩa xà lách với tô cơm nóng. Cô cười nói vui vẻ khi nghe Điền kể chuyện. Anh như vùng trời kỹ niệm của tuổi thơ mà cô cần để bớt đi nỗi lo buồn và đơn lẽ của đời sinh viên xa xứ. Ngược lại Điền cũng tìm thấy ở Mỹ Chi thứ tình cảm dịu dàng. Hai người thân thiết nhau thật dễ dàng và nhanh chóng vì biết họ không có còn nhiều thì giờ bên nhau. Vài tháng nữa thôi họ sẽ chia tay và có thể không bao giờ thấy nhau lần nữa. Không có nhiều ràng buộc để họ có thể tìm nhau. Không có gì níu kéo để họ phải nhớ nhau.
Đêm im lặng. Chút ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn ngủ. Máy sưởi chạy rì rầm. Kéo chiếc mền lên tận cổ, Mỹ Chi thì thầm.
– Anh Điền ngủ chưa?
Điền hơi cựa mình.
– Chưa… Chắc Mỹ Chi khó ngủ hả?
– Dạ…
– Tại sao?
– Dạ… Tại có người lạ ở chung phòng…
Điền bật cười nhỏ.
– Anh đâu phải người lạ. Mỹ Chi cứ coi anh như là anh trai của Mỹ Chi thì mọi sự sẽ trở nên bình thường…
Tới phiên Mỹ Chi bật ra tiếng cười.
– Mỹ Chi đã cố coi anh như là anh trai mà hổng được…
– Thì coi như bạn…
– Anh Điền biết hồi tối Jacqueline nhét vào tay Mỹ Chi cái gì không?
– Cái gì?
– Mấy viên thuốc ngừa thai. Mỹ Chi không chịu lấy thì nó cười nói cứ cầm đi biết đâu mày cần nó…
Điền cười lên tiếng.
– Đừng bắt chước người khác… Mỹ Chi là cô gái Việt Nam…
– Dạ… Mỹ Chi không muốn giống mấy cô bạn Mỹ… Mỹ Chi tín nhiệm anh Điền…
Cười thành tiếng, Điền nói.
– Anh không phủ nhận là anh có tình cảm nhiều với Mỹ Chi; tuy nhiên còn quá sớm để anh nói ra điều mình muốn nói…
Mỹ Chi nói trong tiếng cười có chút gì chọc ghẹo mà cũng có chút gì như tò mò.
– Chừng nào anh Điền mới nói?
Điền xoay mặt nhìn lên chỗ Mỹ Chi đang nằm. Trong bóng mờ hắt ra từ chiếc đèn ngủ nhỏ anh thấy đôi mắt đen long lanh đang nhìn xuống.
– Chừng nào không chịu đựng được nữa thì anh nói ra… Chỉ còn vài tháng nữa anh xong các khoá học và phải trở lại Việt Nam…
Điền nghe được tiếng thở dài dù rất khẽ của Mỹ Chi.
– Anh nghĩ anh sẽ nói trước khi mình xa nhau…
Nói xong Điền cũng buông tiếng thở dài áo não. Đã nhiều lần xa bạn, chia tay với người thương, mất đồng đội nhưng đây có lẽ là lần chia tay khiến cho anh bận lòng nhất. Dù biết không có anh bên cạnh Mỹ Chi cũng tiếp tục học và đi nốt con đường đã được định sẵn, cũng như anh đã được dành sẵn một chỗ khi trở về nước làm nhiệm vụ của người lính chiến song anh vẫn chút băn khoăn và quan hoài cho cô gái dù gặp gỡ không lâu mà hình ảnh hình như chiếm một vị trí quan trọng trong tâm hồn của anh.
– Xa anh Mỹ Chi buồn lắm… Chẳng có ai chơi, trò chuyện và tâm tình…
– Anh cũng vậy… Trở về nước làm lính đi đánh giặc nhưng anh biết anh sẽ nhớ nhung Mỹ Chi hoài…
– Sáng mai anh trở lại Fort Benning hả anh?
– Trưa mai… Anh muốn ở bên Mỹ Chi lâu chút nào hay chút đó…
Điền nghe tiếng giường nệm kêu rồi sau đó tiếng bước chân di động và cuối cùng Mỹ Chi nằm xuống bên cạnh. Hơi giựt mình anh kêu lên.
– Mỹ Chi làm gì vậy?
Mỹ Chi nói trong tiếng cười.
– Nằm cạnh anh nói chuyện… Được hông anh?
Điền buông câu nói như tiếng than.
– Anh nghĩ nếu anh nói không thì Mỹ Chi cũng đã nằm rồi…
Mỹ Chi cười hắc hắc.
– Mỹ Chi không sợ thì sao anh lại sợ…
– Anh thương Mỹ Chi… Anh sợ mình mềm lòng làm bậy thì gây khổ cho em…
– Làm bậy là làm gì hả anh?
Điền cười lắc đầu. Anh biết Mỹ Chi dù chưa có bồ bịch với ai song cũng không ngây thơ tới độ không biết gì. Sống chung nhà với ba cô bạn Mỹ mà cô nào cũng có boy friend thì làm gì Mỹ Chi không được nghe bàn về chuyện sex.
– Làm bậy là làm bậy chứ cái gì… Ngủ đi… Anh buồn ngủ lắm rồi…
– Anh xạo… Lính như anh thức khuya giỏi lắm mà… Anh kể chuyện về quê hương mình ngày còn nhỏ cho Mỹ Chi nghe thì Mỹ Chi ngủ liền…
Điền cười bắt đầu kể chuyện tuổi thơ của mình. Rút người sát vào Điền, Mỹ Chi thì thầm.
– Em lạnh…
Điền đưa tay ra cho Mỹ Chi gối đầu rồi tiếp tục kể chuyện. Trong bóng đêm yên tịnh giọng kể chuyện của anh tựa tiếng ru ngủ miệt mài hoà trong tiếng thở nhẹ và đều đặn của Mỹ Chi. Điền thở dài thầm lặng. Anh biết mình sẽ không có nhiều đêm như thế này.
4.
Vừa ra tới cổng Điền thấy Jane lái xe trờ tới. Mở cửa xe ngồi xuống ghế bên cạnh, anh hỏi liền.
– Thưa bà có chuyện gì gấp mà bà phải tới đây đón tôi?
Cho xe từ từ chạy đi, Jane mới chậm chạp trả lời câu hỏi của Điền.
– Jacqueline đem Mỹ Chi về nhà. Theo như lời Mỹ Chi kể cho Jacqueline nghe thì nguyên cả gia đình của Mỹ Chi ở Huế đã bị thảm sát trong vụ Tết Mậu Thân. Jacqueline còn kể thêm sau khi nhận được thư bên nhà gởi qua, Mỹ Chi khóc bỏ ăn bỏ uống và bỏ học hai ngày luôn. Tôi nghĩ trong lá thư từ bên Việt Nam gởi qua chắc nói thêm nhiều chi tiết về cái chết của ba mẹ Mỹ Chi. Chỉ có ông mới đọc được lá thư đó…
Điền gật đầu im lìm. Tuần trước anh cũng nhận được hai lá thư; một của ba má và một của Hưng, người bạn cùng khoá đang làm việc ở bộ tư lệnh quân đoàn 1 tại Đà Nẳng. Hưng nói khá rõ ràng về vụ thảm sát của Việt Cộng sau khi họ chiếm đóng thành phố Huế gần một tháng. Ba và anh trai của Mỹ Chi đều là lính sư đoàn 1 đóng tại Huế. Chắc họ đã trở thành nạn nhân của vụ thảm sát đó.
– Johnathan gọi điện thoại về tuần trước. Ảnh đang ở Huế. Tôi hỏi ảnh về Tet Offensive thì ảnh nói ở Huế có nhiều người chết lắm. Chỉ vậy thôi vì không nói được nhiều. Tôi nghĩ gia đình của Mỹ Chi cũng bị chết…
– Tôi cũng nghĩ như bà… Nhưng tôi cần đọc thư để biết rõ chi tiết hơn. Hi vọng có người sống sót…
Xe dừng trước cửa nhà. Không tắt máy, Jane nói với Điền.
– Ông vào đi… Tôi đi lại nhà bạn. Chiều mới về…
Hiểu ý của Jane để cho mình được tự do an ủi Mỹ Chi, Điền nói lời cám ơn đoạn xô cửa bước vào. Đang nói điện thoại với ai đó, thấy anh bước vào Jacqueline cười đùa.
– Hello My Captain… How are you doing Sir…?
Quen với lối nói chuyện của cô ta, Điền cười đùa lại.
– I’m fine. Thank you… Who’s you talking to. Your boyfriend?
Cười hăng hắc Jacqueline đùa lại.
– No Sir… I wish you’re my boyfriend…
Dứt tiếng cười cô ta nói nhỏ.
– She’s in my room…
Nhẹ gật đầu thay cho lời cám ơn, Điền chậm chạp leo lên cầu thang. Anh cũng không biết nói gì hay làm điều gì để an ủi Mỹ Chi. Làm sao có thể an ủi hay làm vơi đi nổi khổ của cô gái chỉ trong phút chốc đã mất hết những người thân thương. Anh nhớ lại lần ngồi nhìn thằng bạn thân cùng khoá, cùng đại đội nằm chết mà nước mắt nhỏ xuống không ngưng được. Khóc tự nhiên như một đứa trẻ. Mới cách đây chừng tiếng đồng hồ hai thằng còn cãi với nhau mà, còn hẹn nhau đi phép về Sài Gòn…
Giơ tay gõ cửa Điền cất giọng trầm và nhỏ nhẹ.
– Mỹ Chi… Anh vào được không?
– Dạ được…
Hai tiếng dạ được nghe sũng nước mắt. Điền mở cửa bước vào. Hình tượng khác hẵn lần gặp nhau. Hai mắt đỏ au và sưng húp. Tóc rối bời. Y phục nhầu nát. Ánh mắt nhìn bơ vơ và lạc lõng tới mũi lòng.
– Anh ơi… Ba mẹ em mất rồi…
Điền cảm thấy đầu gối run run.
– Chết thật à…
Câu hỏi vô nghĩa bật ra rồi tiếng khóc của Mỹ Chi oà vỡ. Điền bước tới vừa kịp đỡ cho Mỹ Chi úp mặt vào ngực mình khóc tức tửi. Vòng tay ôm lấy thân mình đang run rẩy, Điền vỗ nhè nhẹ như làm cử chỉ vỗ về và an ủi.
– Khóc đi em… Em cần phải khóc để cho nỗi khổ tan đi… Anh ước gì anh có thể khóc như em…
Thật lâu Mỹ Chi mới ngưng khóc. Cô ngước lên nhìn Điền. Anh đọc thấy trong đôi mắt còn chút thơ ngây đó sự ngơ ngác và lo âu cho ngày mai. Hôn nhẹ lên đôi mắt còn dàn dụa nước mắt, Điền thì thầm.
– Anh thương em… Anh nguyện sẽ bảo bọc cho em… Đừng buồn nữa… Đừng lo lắng mà sinh bệnh…
Dìu Mỹ Chi tới ngồi xuống giường Điền dịu dàng bảo cô đưa lá thư bên nhà gởi sang cho anh đọc. Đọc tới đâu anh ứa nước mắt tới đó. Đúng là thảm kịch. Toàn gia đình gồm ba mẹ, anh trai, chị ruột, chị dâu với anh rể đều bị giết chết mà người thân chỉ tìm được xác nhờ các di vật còn sót lại trên người. Mỹ Chi trở thành kẻ bơ vơ nơi xứ lạ. Hai ông bà nội ngoại già quá rồi đâu làm gì giúp đỡ được cháu. Điền cảm thấy mình có bổn phận phải chăm lo và giúp đỡ cho Mỹ Chi dù anh không phải là người thân thuộc, dù anh chỉ quen biết Mỹ Chi không lâu và nhất là anh không thể ở cạnh cô.
– Em có ăn gì chưa hay khóc bỏ ăn?
Mỹ Chi cười gượng vì câu hỏi.
– Dạ em có ăn chén súp. Jane khuyên em ăn. Nễ bà nên em ăn… Em không đói lắm…
Điền cười mà giọng nói lại nghiêm.
– Không đói cũng phải ăn. Em cần phải ăn để có đủ sức đi đứng. Khóc đủ rồi…
Mỹ Chi mở lớn mắt nhìn Điền với vẻ kinh ngạc. Có lẽ lần đầu tiên cô mới nghe Điền nói như ra lệnh.
– Anh biết em buồn, rất buồn vì mất cha mẹ và anh chị. Nhưng em buồn em khóc cũng không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra. Mà không thay đổi được thì em phải chấp nhận. Em vẫn phải sống dù không có cha mẹ. Có biết bao nhiêu người vẫn sống nhăn răng dù họ chết cha mất mẹ…
– Sống nhăn răng em hổng chịu đâu…
Điền bật cười khi nghe Mỹ Chi nhõng nhẽo. Có tiếng gõ cửa rồi Jacqueline nói vọng vào.
– Tôi lại nhà bạn. Mom điện thoại về bảo có thức ăn ở trong tủ lạnh… Bye… I love you Mỹ Chi…
Điền nói vọng ra.
– Thank you… Have fun…
– Thank you… See you tonight…
Nâng Mỹ Chi đứng dậy, Điền nhẹ giọng.
– Đi em… Mình xuống nhà kiếm gì ăn…
Thấy cô còn do dự chưa chịu bước, anh cười đùa.
– Bộ Mỹ Chi muốn anh cõng hả?
Mỹ Chi đỏ mặt vì lời nói đùa này. Tuy nhiên không biết nghĩ gì mà cô lại cười thốt.
– Cõng một lần hay cõng suốt đời?
Hơi khòm lưng xuống Điền cười hì hì.
– Một lần cũng được mà hoài hoài cũng được. Cái giá trị nằm ở chỗ cõng…
Cười hăng hắc Mỹ Chi vòng tay ôm cổ Điền. Người lính cảm thấy lòng rẩy run vì thứ hương thơm lạ lùng toát ra từ mái tóc, bờ môi, hơi thở nóng phà lên cổ và bộ ngực ấn vào lưng.
– Mỹ Chi có nặng lắm không?
Tiếng cười có chút chế nhạo và âu yếm của Mỹ Chi vang lên.
– Lính gì mà ẹ dzậy… Chưa có cõng người ta mà đã sợ rồi… Thôi Mỹ Chi hổng muốn anh Điền cõng đâu…
Buông tay ra, Mỹ Chi bước xuống từng bực thang. Điền chậm rãi theo sau. Mỹ Chi ốm đi sau tuần lễ ít ăn ngủ mà lại nhiều sầu khổ và khóc lóc. Chiếc ” pull over ” màu trắng cũ rộng thùng thình. Quần jean cũ cũng rộng. Đôi giày thể thao đế mòn. Nhìn cách ăn mặc có thể nói luộm thuộm của Mỹ Chi, tự dưng anh đâm ra thương cảm, như thương một người bạn nghèo khổ hoặc đứa em gái bé bỏng của mình. Ý nghĩ mua quần áo giày vớ cho Mỹ Chi nãy ra trong trí và anh nhẫm tính về tiền lương của mình. Ngoài tiền lương mỗi tháng được đổi ra bằng đô la cộng thêm tiền phụ trội, anh nghĩ mình có đủ tiền để mua sắm cho Mỹ Chi. Còn nếu thiếu thì anh có thể nhịn hút thuốc, uống bia cũng được. Muốn giúp người thì mình phải hy sinh trước. Điền cười với mình khi lẩm bẩm câu đó.
– Anh Điền có làm gì không?
– Không… Mỹ Chi muốn đi đâu?
– Ra bờ sông chơi nghen anh…
Điền gật đầu mở tủ lạnh lôi ra hộp pizza còn nguyên. Mỗi người chỉ ăn một miếng thôi.
– Anh chờ em sửa soạn nghen…
Điền gật đầu cầm lấy tờ báo đọc trong lúc chờ đợi. Lát sau nghe tiếng tằng hắng anh ngước nhìn. Không phấn son, không trang điểm gì hết; Mỹ Chi đẹp thuần khiết và phảng phất chút buồn bã. Thấy Điền nhìn mình đăm đăm, Mỹ Chi hỏi.
– Có gì không anh?
Điền cười nói bằng giọng trầm và nghiêm.
– Mỗi lần gặp lại Mỹ Chi, anh cảm thấy em có thêm lực thu hút bắt anh phải nói ra điều anh muốn nói…
– Thì anh cứ nói đi…
Điền lắc đầu cất giọng tựa tiếng than thở.
– Anh chờ sự định hình tình cảm trong lòng anh… Anh không còn trẻ để nông nổi và bồng bột…
Dứt lời anh bước tới đứng trước mặt Mỹ Chi. Nhìn sâu vào đôi mắt đỏ vì khóc nhiều của cô, anh thì thầm.
– Em khổ nhiều rồi nên em phải được sống an vui. Anh chỉ sợ anh sẽ gây thêm nhiều khổ luỵ cho em…
Mỹ Chi cười trong lúc nhìn vào mắt người đối diện.
– Sau khi thương khóc ba mẹ, em nghĩ em đủ sức để chịu đựng thêm khổ luỵ. Đau khổ thăng hoa con người. Anh có nói như vậy mà…
Gật đầu cười Điền lấy cái áo choàng bằng nỉ cho Mỹ Chi xỏ hai tay vào đoạn thong thả cài từng chiếc nút áo. Cô gái mồ côi nhận lãnh sự chăm sóc của người bạn trai đang dần dần từng bước chậm rãi và chắc chắn sẽ thành người bạn tình của mình. Chỉ cần chút cơ duyên và chút kiên nhẫn. Hạnh phúc rất hiếm quí nên không thể sáng mở mắt dậy là có được. Cô mỉm cười khi nghe Điền vừa cài nút áo vừa hát nho nhỏ: ” Love you more than I can say… I’ll love you twice as much tomorrow…”. Mỹ Chi cười sung sướng. Hơi cúi đầu cô rót từng lời vào tai người đang hát: ” I miss you every single day… I love you more than I can say… ”. Nhìn nét mặt nhuốm chút ngạc nhiên của Điền, cô bật cười thánh thót.
– Em nghe radio hát bản nhạc này hoài đâm ra thuộc…
Điền cười gật gật đầu. Cài xong chiếc nút áo cuối cùng, anh đội nón, quàng khăn cổ rồi lùi lại ba bước ngắm nghía. Hiện thời cô gái Huế-Sài Gòn của anh trông diễm lệ mà cũng nhiều quyến rũ, có lẽ ở nét sầu muộn còn vương đọng lại nơi đôi mắt ướt và khuôn mặt phảng phất buồn. Dường như sự mất mát khiến cho Mỹ Chi bỗng nhiên trưởng thành. Đứng yên để cho Điền no mắt nhìn mình giây lát, Mỹ Chi mới thong thả đeo găng tay vào rồi cười.
– Em cám ơn anh…
– Anh có làm gì đâu mà Mỹ Chi cám ơn…
– Có… Anh đã nói ” em phải chấp nhận đau khổ để sống… ”.
Điền gật đầu cười.
– Biết như thế là em đã lớn rồi…
– Em đủ lớn để mang khổ lụy, bất cứ thứ khổ lụy nào kể cả khổ lụy vì tình…
Nghe Mỹ Chi nói bằng giọng nghiêm nghi và cả quyết, Điền im lặng không nói gì khi hai người ra khỏi cánh cửa chính. Điền khép cửa lại mà không khóa. Jane đã dặn anh khỏi cần khóa cửa. Ở thành phố nhỏ này không có trộm cắp. Người ta đi chợ, đi nhà thờ hay rời nhà vì bất cứ lý do gì đều không khóa cửa. Có người mở cửa tan hoang ra đi làm cả ngày về nhà vẫn y nguyên.
Thấy Điền có vẻ trầm tư sau khi mình nói, Mỹ Chi cũng im luôn. Cô nhận thấy từ khi biết mình mất cha mẹ, Điền tỏ ra săn sóc, âu yếm và thân mật nhiều hơn. Sự đột biến này có thể do lòng mẩn cảm mà cũng có thể do tình thương yêu đã có sẵn giờ được cơ hội tỏ bày. Dù chưa có chút trãi nghiệm nào về tình yêu, song với tuổi hai mươi cộng thêm sự học hỏi từ các cô bạn Mỹ cùng phòng, cô cũng biết chút chút về tình yêu, sự ái ân của hai người yêu nhau và quan niệm về hôn nhân. Ba vấn đề đó thoạt nhìn thì riêng biệt song đào sâu lại có liên hệ mật thiết với nhau. Với các cô bạn Mỹ thì có thể giản dị và có thể tách rời; song đối với cô, một người con gái được giáo dục gia đình và luân lý Á Đông song cũng chịu ảnh hưởng của quan niệm tự do luyến ái và tình yêu phải có trước hôn nhân. Ở chung nhà với ba ngưới bạn có nền giáo dục và văn hoá khác biệt, không ít thì nhiều cô cũng bị ảnh hưởng hay bị họ thuyết phục về ” love & sex ”. Bốn cô gái đều đồng ý là hai yếu tố love&sex có liên hệ mật thiết với nhau song lại không đồng ý cái nào trước hoặc sau. Jacqueline và Mỹ Chi đều cho rằng phải yêu trước rồi mới ái ân sau. Trong lúc Emily với Suzane lại nói không cần tình yêu mới có sex. Biết Mỹ Chi còn ngây thơ trong trắng nên Jacqueline tình nguyện làm cố vấn chỉ dạy những kinh nghiệm đã trãi qua cho cô bạn Việt Nam. Đêm mà Điền lên thăm và hai đứa ngủ chung phòng, chính Jacqueline đã nhét vào tay bạn viên thuốc ngừa thai. Thấy Mỹ Chi ngần ngừ chưa chịu lấy, cô cười dặn: ” Cứ giữ đi biết đâu mày cần… Nhớ là phải uống nó trước khi mày có sex…”. Nghĩ tới đó Mỹ Chi bật cười khan.
– Mỹ Chi có gì vui mà cười dzậy?
Mặt hồng lên, Mỹ Chi liếc qua Điền và thấy anh đang nhìn mình chăm chú. Không nhịn được cô lại ré lên cười.
– Anh Điền muốn biết lý do tại sao Mỹ Chi cười không?
– Muốn…
– Mỹ Chi kể cho anh nghe mà anh đừng cười nha… Kỳ lắm…
Điền đưa tay làm như hứa hẹn sẽ không cười. Giọng kể của Mỹ Chi vang lên có chút ngường ngượng mà hóm hỉnh.
– Anh Điền nhớ lần anh đi thăm Mỹ Chi không…
– Nhớ… Đó là kỹ niệm đẹp mà anh sẽ nhớ mãi…
– Đêm hôm đó biết tụi mình ngủ chung phòng…
Ngầm nhận xét, Điền thấy nói tới đó Mỹ Chi ngưng lại mà mặt đỏ bừng lên. Lát sau anh thấy cô hít hơi dài, thở nhè nhẹ ra và mới kể tiếp.
– Biết tụi mình ngủ chung phòng, chiều hôm sau khi anh đi rồi Jacqueline mới hỏi em với anh có chuyện ấy không…
Bật lên tiếng cười lớn, Điền gặn.
– Chuyện ấy là chuyện gì?
Mặt đỏ au, Mỹ Chi hứ tiếng nhỏ rồi càu nhàu.
– Anh biết mà… Hỏi làm chi…
– Thế Mỹ Chi trả lời ra sao…
– Em nói với ba đứa bạn là anh với em chẳng có làm chuyện ấy. Thoạt đầu tụi nó không tin. Tụi nó còn doạ sẽ đưa em đi khám… Tới chừng em trả lại viên thuốc ngừa thai cho Jacqueline tụi nó cười em cả ngày…
Điền gật gù mỉm cười nghĩ thầm: ” Cười là phải rồi… Hai mươi tuổi mà chưa biết hôn là cái gì thì đúng là khờ…”. Nghĩ thì nghĩ song anh thấy thương Mỹ Chi. Không cha mẹ, anh chị em mà lại một mình nơi xứ người, cô khó khăn lắm mới vượt qua thử thách lớn lao. Cô cần sự trợ giúp không những về vật chất mà tình cảm nữa. Anh không thể ở cạnh cô lâu song anh muốn hình ảnh của mình vẫn kề cận bên cô. Phố bắt đầu đông người đi nhờ hôm nay nắng ấm dù nhiệt độ vẫn còn lạnh. Tạt vào quán cà phê bên đường mua hai ly cà phê nóng xong hai đứa ngồi trên băng đá nhìn ra dòng sông nước chảy chậm.
– Sông này tên gì dzậy anh?
– Chattahoochee… Con sông này cũng chảy qua Fort Benning nữa…
– Tên ngộ hả anh…
Mỹ Chi ngước lên cười thốt. Nhìn ánh mắt nhuốm nhiều tin yêu và rạng rỡ của Mỹ Chi, Điền ước muốn sẽ được nhìn thấy điều đó mãi mãi. Mỹ Chi cần tình thương yêu để sống. Anh chính là người có thể làm điều đó. Bằng cách nào anh chưa biết nhưng anh phải làm xong trước khi trở lại quê hương. Thấy Điền trầm tư suy nghĩ, Mỹ Chi nhẹ nắm tay anh xiết nhè nhẹ như biểu lộ sự quan hoài.
– Anh biết không… Mỹ Chi cảm thấy được an ủi rất nhiều khi có anh bên cạnh. Em cám ơn anh về điều đó…
Điền quay qua nhìn vào đôi mắt của Mỹ Chi. Ánh mắt long lanh buồn. Hàng mi cong. Anh cảm thấy như bị hút vào đôi mắt đó.
– Anh lúc nào cũng ở cạnh Mỹ Chi. Dù có đi xa ngút trời anh vẫn nhớ em, vẫn thương em…
Mỹ Chi cười nhẹ. Giọng của cô thì thầm.
– Anh thương em mà thương làm sao, thương như thế nào?
Điền lúng túng khi bị hỏi câu khó trả lời. Kéo Mỹ Chi lại gần hơn, anh hôn nhẹ lên chót mũi của cô rồi nhẹ giọng.
– Thương em như em gái…
Mỹ Chi nhìn Điền.
– Còn gì nữa không anh?
– Thương em như thương một người bạn… Yêu em như người tình…
Điền thở phào sau khi nói ra được điều mình muốn nói. Nghe tiếng thở phào đó Mỹ Chi cười nhẹ.
– Dù anh không nói ra Mỹ Chi cũng đoán biết. Nhiều lần em đọc thấy trong mắt anh một tình yêu lặng lẽ…
Điền bật lên tiếng cười hạnh phúc.
– Hình như anh có nghe…
Hiểu ý Mỹ Chi thốt nhanh.
– Dạ… hình như trong bản nhạc nào đó cũng có câu giống giống như vậy…
– Anh thương yêu em và anh rất quan tâm về em. Chừng vài tháng nữa anh phải trở lại quê nhà. Phần em phải ở lại đây tiếp tục học cho tới khi ra trường. Không có sự giúp đỡ về tiền bạc của gia đình em sẽ phải vất vả lắm. Anh muốn giúp cho em tiền ăn học… Em đồng ý nghen?
Mỹ Chi gật đầu mà nước mắt chảy ra. Cô cảm động vì sự quan tâm và tình yêu mà Điền dành cho mình.
– Dạ… Em vui lòng nhận lãnh tình thương yêu của anh dành cho em cũng như sự giúp đỡ của anh với một lời yêu cầu…
– Em cứ nói…
– Em biết anh yêu em và em cũng yêu anh. Vì vậy em thỉnh cầu anh chấp nhận một chuyện là mình hứa hôn với nhau. Như thế mình có danh chánh ngôn thuận để em khỏi áy náy. Là vợ chưa cưới của anh, em không ngại nhận sự trợ giúp của anh về tinh thần lẫn vật chất…
Vòng tay ghì Mỹ Chi vào sát người mình, Điền thì thầm.
– Anh cám ơn em. Đó cũng là điều anh muốn nói với em… Anh yêu em và mong ước sẽ sống mãi bên em…
– Em cũng vậy… Bây giờ em chỉ còn mình anh… Anh đừng bỏ em nghen anh…
Điền cười rạng rỡ. Mỹ Chi nhìn anh. Ánh mắt gởi trao và chan chứa tin yêu mà cũng thật nhiều tình tự và lôi cuốn. Điền cúi xuống. Họ hôn nhau giữa trời trưa nắng ấm. Tình yêu chói chang và vĩnh cữu mà lại có vị mằn mặn của nước mắt. Thật lâu họ mới rời nhau. Mỹ Chi thỏ thẻ.
– Vậy là mình thực sự yêu nhau hả anh?
– Ừ… Mình yêu nhau… thực sự yêu nhau… bây giờ và mãi mãi về sau. Dù ở đây hay ở Việt Nam anh cũng yêu em và sẽ yêu em cho tới lúc cuối cùng…
Ấp hai tay mình lên mặt của Điền, Mỹ Chi thì thầm.
– Bây giờ em thấy trong mắt anh thực sự một tình yêu lặng lẽ…
Khẽ gật đầu, Điền đứng dậy. Đưa tay ra cho Mỹ Chi nắm lấy đà đứng lên, anh cười nhẹ giọng.
– Đi…
– Dạ… mà đi đâu?
– Đi sắm sửa cho em… Mình hứa hôn thì phải có nhẫn và em phải có quần áo mới nữa… Hồi nãy khi nhìn sau lưng em xuống cầu thang anh đã muốn mua sắm quần áo cho em rồi. Bây giờ thì anh có lý do chính đáng để xài tiền…
– Em hổng có tiền đâu nha…
Điền vỗ vỗ vào túi quần của mình.
– Anh có tiền… Xài hết rồi mai mốt nhịn thuốc lá, bia cũng được…
Cười hắc hắc Điền kéo tay Mỹ Chi đi về khu phố có chữ Kmart thật lớn.
Trang 2