5.
Buổi họp hành quân chỉ có ba người gồm trung úy Điền, Chiêm và Chín Được. Trải tấm bản đồ rộng ra trên chiếc bàn bề bộn giấy tờ, ly tách, tàn thuốc lá và nhiều thứ lặt vặt khác. Điền nói chậm và vắn tắt.
– Xe sẽ chở toán thám kích tới Lương Quới rồi từ đó anh em rán lội tới Lương Hòa…
– Trung uý… Lần này không phải như lần trước hả trung úy?
Chín Được hỏi Điền. Vị trung úy chi khu phó kiêm sĩ quan an ninh và quân báo của chi khu Giồng Trôm đốt điếu thuốc, rít liên tiếp hai hơi rồi mới trả lời câu hỏi của Chín Được.
– Tin kỳ này chắc chắn lắm. Hai ông ráng cõng thằng Năm Chơi về thì ông quận sẽ đãi tụi mình một chầu nhậu linh đình…
Chiêm có vẻ trầm ngâm suy nghĩ trong lúc mắt không rời tấm bản đồ hành quân với hai chữ Lương Hòa được khoanh tròn bằng mực đỏ. Trong vòng tròn màu đỏ đó anh thấy thấp thoáng khuôn mặt của Đông với ánh mắt buồn u ẩn và nụ cười sáng chút niềm vui mong manh.
– Còn đem xác Năm Chơi về thì sao trung úy?
Chiêm hỏi trong lúc cúi đầu vào tấm bản đồ hành quân.
– Ông quận muốn bắt sống thằng bí thư huyện ủy… Tuy nhiên nếu không bắt được thời bắn chết cũng được. Chiêm có toàn quyền định đoạt…
Khẽ gật đầu, Chiêm ngước lên nhìn Chín Được.
– Anh Chín thấy được không anh Chín?
Mím môi, Chín Được gật đầu cười hề hề.
– Mình mần đặng song chắc trần ai lắm… Thằng Năm Chơi được bảo vệ kỹ… Vòng ngoài là đám du kích tóc dài của Lương Hòa. Vòng trong còn có đám bảo vệ của riêng hắn…
Chiêm nhìn Chín Được.
– Mình đem hết toán thám kích…
– Chắc phải như vậy rồi thiếu úy… Đem ít quá tụi nó ăn hiếp mình…
Điền cười khà khà khi nghe Chín Được diễu.
– Quân xa bỏ toán thám kích ở cầu đúc Lương Quới rồi hai ông lội vào Lương Hòa. Như vậy êm hơn chứ đi khơi khơi bể liền. Động thằng Năm Chơi dọt mất…
– Chừng nào mình đi trung úy?
– Chiều nay… Thôi anh Chín về sửa soạn đi…
Tuân lệnh Chín Được bỏ đi. Điền và Chiêm vẫn còn đứng nói chuyện thật lâu mới kéo nhau đi ăn cơm.
17 giờ. Kéo cơ bẩm khẩu M16, cài khóa an toàn xong Chiêm nhảy xuống đất trước tiên. Lính cũng lần lượt nhảy xuống. Chiếc quân xa của quận quay đầu chạy trở về hướng Lương Quới bỏ lại toán thám kích hai mươi sáu người tại đầu cầu đúc. Hạ sĩ nhất Trưng, toán trưởng của toán 2 hỏi Chiêm.
– Mình đi chưa thiếu úy?
Chín Được lên tiếng trước khi Chiêm trả lời.
– Đợi chút đã. Xụp tối đi chắc ăn hơn…
Gật đầu, Chiêm nói với Trưng.
– Anh Chín nói đúng… Đợi tối mình hãy đi. Lúc đó nó hổng thấy mình…
Toán thám kích chia nhau ngồi rải rác bên lề đường.
– Đực… Bà con của mày làm gì hả mậy?
Chín Được lên tiếng hỏi. Đực trả lời.
– Làm du kích chứ làm gì anh Chín. Ở trong vùng giải phóng mà hổng theo mấy ổng thì theo ai. Cũng như mình ở khu quốc gia thì theo quốc gia. Phải hông thiếu úy?
Cười khì khì Đực hỏi Chiêm. Anh gật đầu.
– Đúng rồi… Ở trong vườn thời theo mặt trận còn ở ngoài chợ thời theo quốc gia…
Chiêm ngừng nói. Anh nhớ tới Đông. Nàng ở trong vườn nên theo mặt trận, còn anh ở ngoài chợ thời theo quốc gia. Điều đó tự nhiên và giản dị như nước lớn nước ròng, mặt trời lặn rồi mặt trời mọc. Tuy nhiên điều tự nhiên và giản dị này lại tạo ra ngăn cách giữa anh em, bà con, bạn bè và người quen với nhau.
– Mình đi được rồi anh Chín…
Chiêm lên tiếng khi trời xụp tối. Chín Được gật đầu đứng lên. Lệnh của Chiêm ngắn gọn.
– Tôi lãnh toán 1 đi đầu… Anh Chín chỉ huy toán 2 theo sau. Mình rải ra để tránh bị phục kích…
Hai toán, 26 người di chuyển theo đội hình chữ Z. Mỗi người cách nhau mươi bước. Tay ghìm súng, mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối, toán thám kích chú tâm di chuyển từng bước chân. Họ biết có thể sẽ có trái mìn nổ chậm được chôn dưới đất. Trái lựu đạn nội hóa được gài ngang qua con lộ hoặc họng súng đang nhắm vào họ. Không lâu lắm. Trước khi nổ ra vụ Tết Mậu Thân, vùng Phong Nẫm, Phong Mỹ, Châu Hòa, Châu Thới, Châu Bình, Lương Hòa, Lương Phú đã trở thành khu giải phóng của mặt trận. Dân làng cũng chia làm hai phe. Người nào nấn ná với vườn tược và mồ mả tổ tiên thời ở lại. Người nào có con cái ở thành thị hoặc không thích ” được giải phóng ” thời bỏ hết ruộng vườn đi ra vùng quốc gia sinh sống. Làm chủ một vùng đất bao la, ruộng vườn màu mỡ nên có được nguồn tiếp trợ về nhân số và súng đạn, mặt trận thành lập các đơn vị tác chiến chuyên môn như trung đội du kích làng xã, đại đội chủ lực miền, tiểu đoàn cơ động tỉnh. Các đơn vị này được trang bị vũ khí tối tân hơn, vì vậy trở thành mối lo không nhỏ cho các đồn bót lẻ tẻ và các chi khu ở xa tỉnh cũng như các đại đội địa phương quân biệt lập.
– Tới ngã ba chưa anh Chín?
Chiêm thì thầm với Chín Được đang đi trước cách mình mấy bước ở phía bên kia đường.
– Chắc gần tới rồi thiếu úy…
Chiêm cảm thấy ngón tay trõ đang đặt lên cò súng của mình run run vì hồi họp và lo âu. Từ khi gặp Đông, anh cảm thấy yêu đời nhiều hơn và cũng sợ chết nhiều hơn. Nhẩm tính trong đầu, anh biết chỉ còn năm ngày nữa sẽ tới cái hẹn với nàng tại ngã ba. Anh loay hoay tìm cách để tới nơi hẹn. Anh cũng biết chuyện hẹn hò này rất nguy hiểm. Anh có thể bị du kích bắt giữ. Ngoài ra nếu thượng cấp khám phá ra anh cũng bị điều tra vì tội gặp gỡ kẻ địch một cách trái phép.
Đang đi Đực chợt dừng lại. Chín Được lên tiếng hỏi.
– Sao mậy?
– Mình đi tắt anh Chín… Đi khơi khơi như vầy thế nào cũng đụng mấy con nhỏ du kích tóc dài. Bị động thằng Năm Chơi dọt mất…
– Thiếu úy tính sao thiếu úy?
Đang nghĩ ngợi lan man, Chiêm giật mình ngơ ngác. Lát sau anh mới định thần rồi chậm chạp trả lời câu hỏi của Chín Được.
– Ừ đi tắt tốt hơn… Đực dẫn đường đi… Ông quận ra lệnh cho tôi phải tóm cổ Năm Chơi. Đực biết nhà Sáu Lồng, bí thư xã ủy?
– Lần trước mình đi lộn nhà. Nhà thằng Sáu Lồng ở tại ngã ba bên tay trái mà mình lại dô căn nhà bên tay mặt nên trật lất…
Hơi gật đầu Chiêm thì thầm với mấy người lính đi gần.
– Đêm nay sẽ có cuộc họp ở nhà Sáu Lồng. Trung úy Điền nói với tôi Năm Chơi sẽ có mặt. Mình tóm cổ được hắn thời ông quận sẽ đãi tụi mình nhậu thả cửa…
– Vậy à… Tui đi tắt mà thiếu úy chịu cực lội ruộng nghen… mà thiếu úy có sợ đĩa bu hông?
Chiêm mỉm cười trong bóng tối. Liên tưởng tới con vật nhơn nhớt, mềm mềm đang hút dính vào da và hút máu mình, anh cảm thấy ơn ớn song cũng gắng gượng trả lời.
– Sợ thời cũng sợ mà anh em tới đâu tôi tới đó…
Cười tiếng nhỏ Đực rẽ vào lối mòn bên tay mặt. Thật ra đây là bờ mẫu dùng để đánh dấu ruộng đất của dân chúng trong làng. Nó chỉ vừa đủ một người đi. Dân làng đi riết thành ra lối mòn và chỉ có họ mới biết mà thôi. Hai mươi bốn người lính thám kích cộng thêm hai ông toán trưởng và toán phó im lặng đi giữa cánh đồng lúa cao xấp xỉ đầu của họ. Nhờ vậy mà kẻ địch không phát hiện ra họ trừ khi nào cả hai phe đi cùng một con đường. Gió đêm rì rào. Ếch nhái, ễnh ương kêu hòa lẫn trong tiếng côn trùng rỉ rả. Chân bước đều, Chiêm suy nghĩ lan man. Anh biết trở lại Lương Hòa lần này sẽ khó khăn hơn lần trước. Anh sẽ đụng với đám du kích dưới quyền chỉ huy của Đông và toán bảo vệ của Năm Chơi. Bắn nhau với toán bảo vệ của Năm Chơi anh không ngại. Tuy nhiên đụng với các cô lính tóc dài của Đông, anh cảm thấy trong lòng mình có chút đắn đo và ngần ngại. Nghĩ tới chuyện bắn chết một cô lính gái anh cảm thấy đắn đo và bất nhẫn. Rủi bắn nhằm Đông thì sao? Câu hỏi bật ra trong đầu khiến anh cảm thấy bàn tay cầm súng run run. Không bắn thì bất tuân lệnh thượng cấp, còn bắn nhau với Đông thời lỡ cô ta bị thương hay chết anh sẽ ân hận suốt đời. Làm cách nào vượt qua hai vòng lính địch vào tận nhà của Sáu Lồng để bắt sống hay giết chết Năm Chơi mà không đụng với các cô lính tóc dài của Đông. Đi sau lưng Chín Được, Chiêm suy nghĩ miên man.
– Tới rồi thiếu úy…
Nghe tiếng xì xào của Đực, Chiêm thì thầm.
– Tới đâu?
– Tới vườn dừa…
Đực dừng lại tại ngã ba. Chiêm thấy hàng dừa đen thẫm hiện lên trong đêm tối mờ mờ sao. Đưa tay xem đồng hồ anh thấy 20 giờ.
– Mình dừng lại một chút…
Dứt lời Chiêm quay sang nói nhỏ với Chín Được.
– Tôi tính như vầy anh Chín… Mình ém toán 2 để cản đường du kích khi mình rút lui. Anh coi toán 2 chặn đường cho tôi rút. Còn tôi chỉ huy toán 1 đi vào nhà Sáu Lồng…
Chín Được rụt rè lên tiếng.
– Thiếu úy tính như vậy cũng được… Hay là thiếu úy để tôi lo cái vụ nắm đầu Năm Chơi đi… Tôi rành đường và biết mặt Năm Chơi…
Ngẫm nghĩ thấy Chín Được nói có lý, Chiêm gật đầu nói giỡn một câu mà khi nghe xong Chín Được cũng phải bật cười tiếng nhỏ.
– Tôi biết anh Chín bị bả nắm đầu hoài nên tôi để cho anh nắm đầu Năm Chơi cho anh bớt ấm ức…
– Thiếu úy nói y chang… Tui mà nắm đầu được Năm Chơi thời tui bớt bị bả nắm đầu…
Quay qua Đực, Chín Được ra lệnh.
– Mày đi trước dò đường…
Lãnh lệnh Đực rẽ vào con đường mòn chạy lọt vào khu rừng dừa âm u. Đêm tháng bảy không mưa sao sáng mông lung. Tiếng muỗi kêu vo ve bên tai. Vì đường mòn nhỏ hẹp nên hai mươi sáu người lính phải đi theo hàng dọc với khoảng cách xa chừng hai chục thước. Đưa tay lên xem đồng hồ, Chiêm thấy 8 giờ rưởi. Quay đầu lại anh thấy Chuột Lắc, người lính mang máy truyền tin của mình đang ở sau lưng. Chuyến công tác này vì đi nguyên trung đội thám kích nên mỗi toán mang theo một máy 25 để liên lạc với nhau hoặc với chi khu khi cần thiết như xin xe đón hoặc xin pháo binh chi khu yểm trợ nếu có đụng lớn với các đơn vị chủ lực của địch. Trung úy Điền, chi khu phó kiêm trưởng ban 2 đã cho anh biết ba vùng Lương Quới, Lương Hòa và Mỹ Lồng là địa bàn hoạt động của một đại đội chủ lực miền thuộc tiểu đoàn chủ lực miền đông nam bộ. Ngoài ra Lương Hòa còn có một trung đội nữ du kích của riêng xã. Điền còn dặn anh nên cẩn thận với đám lính tóc dài này vì nghe đâu người chỉ huy rất giỏi đánh du kích. Chiêm cười thầm khi nghĩ trung úy Điền không biết mình có quen với cô trung đội trưởng du kích này.
22 giờ. Đang đi Đực dừng lại thật nhanh. Cử chỉ của anh ta khiến cho mười một người đi sau vội vàng nép mình sau những thân cây dừa. Đợi một lúc không thấy gì, Chiêm với Chín Được tiến lên chỗ Đực đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
– Gì vậy mậy?
Chín Được thì thầm. Đực trả lời nhỏ đủ cho hai cấp chỉ huy nghe.
– Du kích… Nó đứng gác…
Chiêm và Chín Được khom người sát đất. Ở tư thế này cả hai ngước nhìn lên cao. Dưới ánh sáng âm u trong khu vườn dừa rậm rạp, họ thấy một bóng đen nhỏ thó đang đứng cách họ xa xa.
– Thiếu úy tính sao thiếu úy?
Chiêm im lặng suy nghĩ. Vì cảm tình với Đông, anh không muốn đụng chạm tới các nữ du kích. Huống chi anh cảm thấy bất nhẫn khi giết một cô gái dù đó là lính của mặt trận.
– Mình kiếm ngã khác đi Đực…
Chín Được thắc mắc vì lời nói của cấp chỉ huy. Anh ta chưa kịp lên tiếng, Chiêm nghiêm giọng tiếp.
– Tôi không muốn giết đàn bà… với lại có gì trục trặc thời công tác sẽ bị bể… Lúc đó anh Chín sẽ không nắm đầu Năm Chơi được… Mình đi vòng ngã khác…
Lãnh lệnh, Đực rẽ sang bên trái chừng hai bờ dừa đôi. Chín Được, tiếp theo Chiêm và Chuột Lắc theo sau lưng. Hai mươi sáu người lính im lặng trườn bò qua vọng gác đầu tiên của địch. Phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ toán thám kích mới vượt qua vòng gác thứ nhất do du kích xã canh gác. Ngừng lại quan sát tình hình, Chín Được thì thầm vào tai Chiêm.
– Sắp tới nhà Sáu Lồng rồi thiếu úy…
Chiêm ra lệnh chậm và nhỏ chỉ đủ cho ông toán phó của mình nghe.
– Anh Chín dô đi… Để đám du kích tôi lo…
Gật đầu, Chín Được ra lịnh cho toán 2 của mình di chuyển. Đực đi trước dò đường. Đang đi anh vội ngừng lại. Chín Được hỏi nhỏ.
– Cái gì dậy mậy?
– Bảo vệ anh Chín…
– Ở đâu?
– Đó đó anh Chín…
Nép sau thân cây dừa, nhìn theo tay chỉ của Đực, Chín Được thấy lờ mờ một bóng người đang đứng.
– Ừ bảo vệ… Mày mần nó đi… Ông Chiêm ổng dặn tao là gặp đám con cháu của bà Định thì mình phải né tụi nó… Tao hổng hiểu tại sao ổng lại dặn mình kỳ cục như vậy…
Cười lặng lẽ trong bóng tối, Đực thì thầm.
– Chắc ổng cũng sợ đàn bà con gái…
– Tao sợ đàn bà mà ổng cũng sợ con gái đâu có thua gì tao… Ủa mà sao ổng lại sợ con gái…
Rán dằn lắm Đực mới không bật cười.
– Anh Chín với tui có vợ nên sợ vợ còn ổng hổng có vợ nên sợ con gái. Cả hai thứ đều có hai cẳng mà…
Như không muốn nói thêm, Chín Được ra lệnh cho Đực.
– Thôi mày mần thằng bảo vệ này đi để mình dô gặp Năm Chơi…
Vừa trờ tới, Tư Chum thì thầm.
– Anh Chín để tôi phụ với thằng Đực… Đi hai đứa chắc ăn hơn…
Chín Được thì thầm.
– Ừa… Hai thằng bây ráng mần thằng này đi… Coi chừng còn thằng nữa…
Tư Chum và Đực biến mất trong bóng đêm. Ra dấu cho lính của mình, Chín Được dán người sát đất bò tới trước. Đợi cho Chín Được bò xa xa, Trưng đưa bốn ngón tay lên ra dấu về hai bên phải trái cho Điềm với Bi. Hiểu ý của cấp chỉ huy, Điềm cùng với lính dưới quyền bò nhanh về bên phải, còn Bi cùng với ba người lính thám kích bò về bên trái. Mười ba người lính thám kích dàn hàng ngang xâm nhập vào đất địch.
Vừa bò vừa lắng nghe động tịnh, Tư Chum và Đực càng lúc càng tiến gần tới chỗ tên bảo vệ đứng gác. Còn cách chục bước, Đực khều Tư Chum đoạn đưa bàn tay lên cứa ngang cổ của mình. Đây là dấu hiệu cho biết giết chết chứ không bắt sống. Gật đầu Tư Chum lặng lẽ cởi bỏ khẩu AK. Miệng ngậm lấy lưỡi dao anh chầm chậm bò tới gần chỗ tên bảo vệ đang đứng. Trong toán thám kích Tư Chum giỏi võ nhất. Ngoài thứ võ gia truyền của cha ông dạy, anh còn nổi tiếng về tài chơi dao. Lưỡi dao của anh không phải dao bấm hay lưỡi lê của lính hoặc dao rừng mà các toán biệt kích dùng, mà là dao bay tương tự như phi kiếm hoặc phi đao của thời xa xưa. Cán dao làm bằng sừng trâu được tôi lửa năm lần, còn lưỡi dao lấy từ chất thép của nhíp xe đò được nung rèn, mài dũa thành ra mỏng tựa lá lúa và bén đứt xương luôn.
Nấp sau thân cây dừa tơ Tư Chum từ từ đứng dậy. Sao đêm sáng mờ mờ soi bóng người đứng xa chừng mươi bước. Tay chơi dao trội nhất của quận Giồng Trôm vẩy tay. Lưỡi dao xẹt ra ghim ngay tim kẻ địch sâu lút cán. Tên bảo vệ nấc tiếng nhỏ chệnh choạng lùi lại cùng lúc Tư Chum nhào tới như con báo chụp mồi. Kẻ địch gục chết trong tay y không kịp lên tiếng báo động. Tiếng ằng ặc vang lên báo cho Chín Được biết lính của mình đã diệt gọn kẻ địch đang canh gác.
– Xong rồi anh Chín…
Tư Chum nói nhỏ vào tai cấp chỉ huy. Chín Được đi chính giữa, Điềm bên phải và Bi bên trái; ba toán thám kích âm thầm xâm nhập vào nhà của Sáu Lồng, bí thư xã ủy Lương Hòa. Họ hành động rất cẩn thận vì biết nếu bị bể, họ sẽ bị bao vây và truy đuổi bởi một đại đội chủ lực và trung đội du kích thuộc đường quen lối hơn họ. Muốn bắt được tên bí thư huyện ủy họ phải lợi dụng bóng tối cộng với sự bất ngờ và hành động không vội vàng, hấp tấp. Một sơ hở hoặc sai lầm sẽ đưa tới cái chết không phải của một người mà luôn cả toán.
Nép mình sau thân cây dừa, Chín Được và Tư Chum nhìn đăm đăm ngôi nhà thắp đèn sang sáng nằm trơ vơ một mình bao quanh bởi những ngọn cây đen mờ.
– Nhà của thằng Sáu Lồng đó anh Chín…
Đực thì thầm. Vị toán phó toán thám kích của chi khu Giồng Trôm ra lệnh gọn.
– Để tao dô cửa trước. Thằng Điềm dô cửa sau. Thằng Bi coi chừng đám bảo vệ. Khi mình rút, thằng Điềm đi trước… Thằng Bi rút sau… Tao với thằng Đực và Tư Chum vào bắt tay Năm Chơi…
Tư Chum cười lặng lẽ khi nghe Chín Được xài hai tiếng ” bắt tay ” của Chiêm. Nép mình bên hàng rào dâm bụt, Chín Được chăm chú nhìn bóng đen đang đi đi lại lại trước ngôi nhà thắp đèn sang sáng. Đó là tên bảo vệ gác nhà của Sáu Lồng. Phải triệt hắn một cách gọn gàng và êm thắm thời y và hai đàn em mới có thể xâm nhập vào nhà được.
– Mày tính sao Đực?
– Để tôi tính nó…
Qua ánh sao mờ mờ Chín Được mỉm cười khi thấy người lính thám kích của mình giở đồ chơi. Đó là cái ống trúc dài độ năm tấc. Đực nổi danh hai quận Giồng Trôm và Ba Tri bằng biệt tài thổi ống trúc từ lúc còn nhỏ xuyên qua ông già tía của anh ta tên Ba Phù. Tài nghệ không phải tự nhiên mà có được. Đó là sự luyện tập lâu dài và khó nhọc. Muốn thổi được ống trúc trước nhất phải tập thở để có làn hơi cực mạnh. Bẫm sinh đã có làn hơi mạnh rồi dưới sự chỉ dạy của ông già tía và sự tập luyện nên năm hai mươi tuổi, Đực có được làn hơi cực mạnh. Anh từng chứng kiến Đực thổi ống trúc bằng đạn đất sét giết chết con chim cu đậu trên ngọn cây sao cao hai ba chục thước. Anh ta còn đi xa hơn bằng cách thổi đinh độc. Mũi đinh cũng như chất độc bôi trên mũi đinh được chế biến theo cách thức riêng biệt chỉ cần chảy máu thôi đủ khiến cho người ta mê man liền.
Phù… Tiếng động khẽ vang lên từ ống trúc. Tên bảo vệ lảo đảo mấy cái. Tư Chum chồm lên như con báo vồ mồi. Lưỡi dao găm cắm vào ngực nạn nhân sâu lút cán.
– Xong rồi anh Chín…
Tư Chum thì thầm. Ra lệnh cho Tư Chum thủ khẩu AK giả làm bảo vệ đứng canh, Chín Được khều Đực bò dần dần tới cửa. Nép mình bên vách lá anh đưa mắt nhìn vào. Ba người ngồi quanh chiếc bàn hình chữ nhật đóng bằng cây. Tiếng nói chuyện thì thào văng vẳng. Giọng nói nhỏ rức của Đực rót vào tai vị toán phó toán thám kích của chi khu Giồng Trôm.
– Anh biết mặt Năm Chơi?
Chăm chú nhìn năm người trong nhà giây lát, Chín Được rắn giọng.
– Nó ngồi đầu bàn… quấn khăn rằn…
Ngưng lại giây lát anh nói gọn.
– Mày mần một, tao mần một… Để Năm Chơi cho tao… Dô…
Tiếng ” dô ” vừa dứt, Chín Được đạp bung cửa bước vào nhà.
– Ngồi im… Đứa nào lạng quạng tao bắn nát đầu…
Ba người trong nhà nín khe không có cử chỉ phản kháng nào. Nháy mắt ra hiệu cho Đực ghìm súng canh, Chín Được bước tới cạnh chỗ Năm Chơi đang ngồi. Báng súng M16 nện đúng vào màng tang của tên bí thư huyện ủy huyện Giồng Trôm. Năm Chơi gục xuống. Xốc lấy hắn, Chín Được nói gọn.
– Tao đi trước… Mày đi sau…
– Mình làm gì với hai thằng này?
Đực lên tiếng hỏi. Chín Được cười hực.
– Mày muốn làm gì cũng được…
Dứt lời anh ta bước nhanh ra cửa. Đực ghìm khẩu AK trong lúc mắt không rời hai người đàn ông đang ngồi.
– Mày là thằng Đực con ông Tám Dứt phải hông?
Đực cau mày khi nghe câu hỏi của người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên trái. Bị nhận diện anh không thể để cho hai người này sống sót được. Tuy nhiên nếu nổ súng tức làm bể cuộc đột kích thời cả toán cũng khó mà thoát chạy được. Đang phân vân chưa biết tính sao anh ta nghe tiếng súng nổ vang vang. Cả mừng anh ta miết cò, nướng hết băng đạn vào hai người đang ngồi. Muốn chắc ăn khi vừa lùi ra tới cửa anh ta rút ra trái M26 liệng vào trong nhà. Tiếng nổ chát chúa vang lên. Đất cát bay rào rào.
– Anh Chín…
Đực kêu lớn khi thấy bóng người quen quen. Chín Được nói nhanh.
– Tao đây… Mình dọt đi…
Trao Năm Chơi cho Đực, Chín Được lẹ bước theo Tư Chum đang đi như chạy trong lúc Điềm cùng lính mở đường rút lui về hướng của Chiêm. Đang ghìm súng sau gốc dừa chờ đợi chợt nghe tiếng súng nổ, Chiêm buột miệng.
– Bể rồi…
Quay sang Chuột Lắc, anh nói lớn.
– Mày gọi máy về chi khu báo cáo. Có gì mình nhờ gà cồ của quận gáy chận để mình rút…
Tiếng súng nổ rền ở hướng tây. Đạn bay trong vườn dừa tạo ra âm thanh rền rền.
– Châu Bình… Châu Bình đây Anh Chín … Nghe rõ trả lời…
Nghe Chín Được gọi mình, Chiêm chụp lấy ống liên hợp.
– Châu Bình nghe Anh Chín…
– Tôi trên đường về nhà… Nghe rõ trả lời…
– Châu Bình nhận rõ… Anh có mang đồ chơi về cho bả không?
Chiêm nghe Chín Được cười khằng khặc trong máy.
– Có… Đồ chơi của bà xã tui đang khò…
Được tin Chín Được đang chạy về hướng của mình, Chiêm ra lệnh cho lính chuẩn bị. Lát sau bóng người xuất hiện. Chín Được cùng toán lính chạy ào qua mặt Chiêm một đỗi xa xa mới nằm lại làm chốt cản cho đồng đội rút lui. Tiếng súng nổ dữ dội hơn cùng với bóng áo đen xuất hiện mập mờ sau những thân cây dừa. Đạn lửa bay đầy trời, ghim vào thân cây ngay chỗ anh nấp nghe bựt bựt. Biết mình bị cô Đông và đám lính tóc dài ví quánh, Chiêm ra lịnh cho lính im lặng chém vè đồng thời gọi máy về chi khu xin cà nông bắn chận đường du kích. Nhờ vậy anh với toán thám kích rút ra lộ đá an toàn nằm chờ tới sáng mới có xe nhà binh ở quận lên đón về.
6.
Chiêm ngồi im trong quán hủ tiếu. Trước mặt anh ly cà phê đá tươm hơi nước. Trời tháng 6 nắng gay gắt. Con đường lộ đá bốc bụi mù khi có xe đò chạy qua. Xa xa bên kia con lộ, chếch về bên trái là ngã ba đi Châu Bình. Đưa ly cà phê đá màu nâu nhàn nhạt có vài cục nước đá nhỏ xíu, anh uống một ngụm rồi với tay lấy gói thuốc lá. Thong thả lấy ra một điếu, anh đưa lên mũi ngửi. Mùi thuốc lá hăng hăng. Quẹt diêm đốt thuốc, rít hơi dài, nhả khói ra từ từ, anh im lặng nhìn ngắm. Thật ra thì chẳng có gì lạ, chăng có gì thay đổi, chẳng có gì đáng ngắm nghía ở quận lỵ đìu hiu, lèo tèo hai dãy nhà ngói cũ mèm, nhà tôn dơ dáy này. Cũng chẳng có cô thôn nữ, cô gái nào đáng để cho anh ghé mắt tới. Dường như chiến tranh càng lan rộng và kéo dài lâu chừng nào thời người trẻ càng hiếm hoi nhiều chừng đó. Chỉ toàn ông già, bà lão và con nít. Hể đàn bà thì toàn đàn bà có chồng. Chồng của họ không ở bên này thì cũng ở bên kia, không theo quốc gia thì theo cộng sản mà đại diện là mặt trận. Chiêm thở dài nhè nhẹ, cảm thấy trống rỗng trong đời sống của một người lính độc thân và không có ai để nhớ. Mấy cô gái quen ở Sài Gòn thì xa xôi quá. Cho dù anh có nhớ họ thì chắc gì họ còn nhớ tới anh. Nhớ người ở gần dễ hơn nhớ người ở xa. Nghĩ tới người ở gần, anh lại liên tưởng tới Đông. Khuôn mặt của cô ” du kích tóc dài ” lung linh trong bóng nắng của buổi xế chiều oi ả. Ánh mắt buồn xa xăm. Nụ cười. Hai lần gặp gỡ anh chưa bao giờ thấy Đông cười trọn vẹn. Như lần hai đứa gặp nhau trên xe đò, Đông có cười song chỉ là nụ cười e ấp. Dù trong ánh mắt buồn xa xăm đó đôi khi thấp thoáng nét là lạ pha trộn chút sắc lạnh của một cô trung đội trưởng của đội du kích tóc dài nhưng lại gây cho anh sự gần gụi và thông cảm. Anh cũng biết giữa cô ta với mình có lằn ranh đã được định sẵn mà không ai muốn bước qua, bởi vì anh không thể nào theo về với phía bên kia và ngược lại Đông cũng vậy. Chiêm mường tượng tới làn da mặt trắng xanh của Đông. Chắc tại cô ta ở trong tối nhiều quá. Bàn tay với mười ngón tay thon dài muột mà, êm ả như cơn gió đồng mỗi khi nàng đưa lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Giọng nói nhẹ, thanh thanh có khá nhiều ngập ngừng, xa vắng của một người muốn che đậy ý nghĩ hay dấu kín tâm tư. Đông ăn nói chừng mực. Đông e dè từng cử chỉ. Có phải người của mặt trận nào cũng có cử chỉ e dè, thái độ thận trọng và dấu kín ý nghĩ. Sống như vậy thì chán thật. Chiêm lẩm bẩm. Đưa ly cà phê lên hớp ngụm nhỏ, rít hơi thuốc thật dài rồi bỏ tàn thuốc xuống đất, anh nhớ tới cái hẹn với Đông ngày mai. Lời hẹn thật mơ hồ. Lần gặp nhau trước nàng có nói sẽ gặp anh hai tuần nữa. Thế thôi. Nơi hẹn ở tại rặng trâm bầu. Phải chăng Đông muốn gài anh vào bẫy của cô ta. Mình có nên đi tới chỗ hẹn với Đông? Chiêm tự hỏi. Biết đâu tới nơi hẹn anh sẽ không gặp Đông mà gặp toán du kích chờ sẵn. Đi thì lo âu mà không đi thì bứt rứt vì nhớ nhung và muốn có được những phút giây trò chuyện với một người mà anh biết có nhiều đồng điệu với mình.
10 giờ sáng. Do dự giây lát rồi Chiêm rút khẩu Colt 45 trong lưng quần ra nhét vào gối của mình. Anh không muốn đi gặp Đông mà lại lận lưng khẩu súng phòng thân. Nó tỏ rằng anh không tin vào lòng thành thật của nàng. Vả lại khẩu súng chẳng giúp ích gì được nếu anh đụng đầu với đám du kích. Leo lên chiếc mô bi lết cũ mượn của Chín Được, anh đạp xe chạy một lát mới vặn ga cho máy nổ rồi lái ra đường lộ đá. Chốc sau xe qua cầu Bình Chánh. Gió mát rợi. Vườn dừa xanh um trong xa. Xe qua chợ Lương Quới, sau đó tới cây cầu xi măng bắt qua con rạch nhỏ. Chiêm nghe trống ngực của mình đập mạnh. Cảm giác hồi hộp, lo âu lẫn chút vui mừng gây ra nhiều kích thích. Hai bên đường cỏ mọc xanh xanh. Nước lấp xấp, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hoa súng nở trắng xóa trên mặt đìa. Xe dừng lại tại ngã ba. Vẫn còn ngồi trên yên chiếc mô bi lết máy nổ xịch xịch, Chiêm im lặng nhìn con đường đất màu nâu chạy sâu vào trong rừng dừa xanh. Cây keo già cỗi nhô lên cao. Rặng trâm bầu thấp hơn. Đó đó. Nơi có Đông đang chờ. Hay là toán du kích tóc dài đang ghìm súng đợi. Đã tới đây rồi mình có nên vào trong đó? Câu hỏi giản dị song không có câu trả lời thỏa đáng. Cuối cùng người trưởng toán thám kích của chi khu Giồng Trôm bặm môi vặn mạnh tay ga. Tiếng động cơ nổ dòn mang theo người tới nơi hẹn hò. Cây keo hiện rõ dần trong tầm mắt. Chiêm tìm kiếm bóng bà ba đen. Không có ai. Cuối cùng xe dừng lại nơi khoảnh đất trống kế bên thân cây keo. Không có ai hết. Anh thẩn thờ, cảm thấy tâm hồn mình hụt hẫng.
– Tôi chờ ông lâu quá…
Tiếng nói vang lên đột ngột làm Chiêm giật mình. Quay đầu lại anh thấy Đông hiện ra với nụ cười e ấp. Vẫn bộ bà đen và chiếc khăn rằn. Lần này mái tóc dài biến ra mái tóc đuôi gà. Hai người lính của hai phe đối nghịch im lặng nhìn nhau.
– Ông là sĩ quan phải hông?
Đó là câu hỏi đầu tiên của Đông. Chiêm cười gật đầu thay cho câu trả lời. Cô du kích tóc dài tiếp tục cuộc thẫm vấn của mình.
– Cấp bực gì?
– Thiếu úy…
Trầm ngâm giây lát Đông lại hỏi tiếp. Giọng của nàng nghiêm lạnh khiến cho Chiêm không còn cười cợt nữa.
– Ông là lính gì?
Trong lúc đặt câu hỏi, Đông nhìn đăm đăm người đối diện. Thấy Chiêm có vẻ đắn đo suy nghĩ trước khi trả lời, cô ta cất giọng dù nghiêm song có chút gì thành khẩn.
– Tôi muốn biết thêm về ông nên xin ông thật lòng…
Khẽ gật đầu, Chiêm cười trả lời.
– Tôi là trưởng toán thám kích quận…
Nhìn thẳng vào mặt cô du kích tóc dài của làng Lương Hòa, anh giải thích chậm và đầy đủ.
– Toán lính thám kích của tôi chuyên đột kích vào những vùng giải phóng của mặt trận để thu thập tin tức cũng như bắt…
– Như vậy ông đã bắt sống ông bí thư huyện ủy của tôi?
Lên tiếng hỏi, Đông hơi cau mày khi thấy Chiêm gật đầu.
– Chính tôi đã bắt Năm Chơi… Lính của cô Đông lì lắm… bắn tôi chạy rớt quần mà hổng dám trở lại kiếm…
Câu nói của Chiêm làm cho Đông bật lên tiếng cười. Nàng biết ông trưởng toán thám kích quận nói giỡn.
– Tại sao chạy ” rớt quần ” mà ông không chịu bắn trả lại?
Không biết nghĩ ngợi điều gì mà mặt của Đông hồng lên khi dứt câu hỏi. Chiêm cười cười rút trong túi áo ra gói thuốc lá. Rút một điếu đưa lên miệng ngậm, nhét gói thuốc vào túi áo rồi quẹt diêm đốt thuốc, bập bập vài hơi anh nói trong lúc nhả khói ra.
– Tôi sợ…
– Sợ gì?
– Lính của tôi nói tôi sợ con gái… Riêng tôi thời tôi sợ bắn trúng cô Đông…
Đông chớp mắt khi nghe tới đó. Hít tiếp hơi thuốc nữa, Chiêm cười cười.
– Ông bà mình có nói ” Một câu nhịn chín câu lành mà…”. Huống chi tôi có sợ cô Đông cũng hổng sao…
Dứt câu Chiêm cười nhẹ nhìn vào mái tóc huyền dài được cột lại bằng chiếc khăn tay màu trắng.
– Ông cười gì vậy?
Đông hỏi khi thấy Chiêm cười.
– Tôi thích mái tóc đuôi gà của cô Đông. Nó làm tôi nhớ ca dao.
– Cô Đông bới tóc đuôi gà…
Nắm đuôi cô lại hỏi nhà cô đâu…
Đông cười tươi tắn. Nụ cười làm cho khuôn mặt vốn u buồn sáng lên chút khả ái. Lần đầu tiên Chiêm mới thấy được nụ cười tươi vui của Đông.
– Ông người Sài Gòn mà sao thuộc nhiều ca dao dậy?
– Tôi mới thích ca dao từ khi gặp cô Đông…
Khuôn mặt vốn trắng xanh của cô sếp du kích làng Lương Hòa hơi ưng ửng đỏ khi nghe câu nói ý nhị của ông lính thám kích. Tuy nhiên nàng lại buột miệng nói ra một câu khác hẳn với ý muốn của mình. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.
– Tôi không hiểu ông muốn nói gì…
Chiêm cười cười nhìn quanh quất. Thấy vậy Đông lên tiếng.
– Ông kiếm gì vậy. Tôi đi một mình mà…
Chiêm cũng cười nói đùa.
– Tôi cũng đi một mình… Hẹn hò mà…
Đỏ mặt Đông lên tiếng cự nự.
– Ông nói gì vậy. Ai hẹn hò với ông hồi nào…
Thấy vẻ mặt cau có của Đông, Chiêm cười nói chữa.
– Tôi lỡ lời… Cô Đông đừng giận…
Đông làm thinh quay mặt đi chỗ khác như chứng tỏ cho người đối thoại biết mình còn giận dỗi. Dựng chiếc mô bi lết vào thân cây keo, Chiêm bước tới đứng trước mặt Đông.
– Ai thèm nhìn mặt của ông…
Đông vừa nói vừa quay sang chỗ khác vì không muốn cho Chiêm thấy mình cười.
– Thế à… Hổng thèm mà sao lại tới đây…
Đông quay lại. Ánh mắt của nàng có chút gì nghiêm nghị khiến cho Chiêm tính cười đã phải ngưng luôn.
– Như vậy thì tôi đi về…
Tới nước này Chiêm phải xuống giọng năn nỉ và ỉ ôi.
– Thôi mà… Tôi xin lỗi Đông…
Lần đầu tiên Chiêm gọi tên chứ không còn tiếng ” cô Đông ” kiểu cách và xa lạ nữa. Nét mặt của Đông hơi dịu lại. Qua cách xưng hô nàng cảm nhận được chút gì thân tình của Chiêm.
– Ba má của ông còn sống?
Chiêm nhẹ gật đầu.
– Còn… Má tôi bị tê liệt nửa người năm rồi…
– Ông có về thăm nhà hông?
– Thỉnh thoảng…
– Tại sao lại thỉnh thoảng… Má ông bị bịnh như vậy thì ông phải về thăm nhà thường xuyên…
Chiêm làm bộ quay mặt sang chỗ khác để giấu nụ cười trong lúc nghĩ thầm: ” Cô này nói chuyện như bà cụ non hay như tía má của mình…” Còn Đông thì cúi mặt xuống cười. Cô ta cũng biết không nên nói như thế song nếu không hỏi chuyện thì cũng biết có chuyện gì để nói. Thật ra cô ta cũng có nhiều thắc mắc muốn hỏi song chưa tiện mở lời. Một điều mà cô ta ngại nhất chính là sự lo sợ có người bắt gặp mình đứng nói chuyện với một thanh niên xa lạ. Nếu cấp trên của cô ta biết được thì sẽ có nhiều điều không hay xảy ra cho cô ta và Chiêm.
– Ba má của cô còn sống?
– Còn sống…
– Cô có anh em?
– Tôi có đứa em gái…
Trả lời xong Đông liếc nhìn trời. Hiểu ý Chiêm nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi cười nói.
– Mới 11 giờ…
– Tôi phải đi về… Đứng ở đây tôi sợ…
Biết Đông lo sợ điều gì, Chiêm lên tiếng.
– Hay mình đi chỗ khác…
– Đi đâu?
– Đi Mỹ Lồng…
– Đi Mỹ Lồng làm gì?
– Tôi muốn thăm Mỹ Lồng. Người ta nói: ” Bến Tre nhiều gái chưa chồng. Không tin xuống chợ Mỹ Lồng mà xem…”. Tôi muốn thăm Mỹ Lồng để xem có cô gái nào chưa chồng chịu ưng tôi làm chồng hông…
Chiêm cười hắc hắc khi nói xong. Đông cũng bật lên tiếng cười khẽ vì câu nói nhiều nghĩa của Chiêm. Nhìn tới nhìn lui giây lát nàng vừa định lên tiếng thì Chiêm đã nói trước.
– Mình đi Mỹ Lồng nghen Đông?
Lần thứ nhì Chiêm gọi tiếng Đông thân mật và cô gái không phản đối.
– Dạ… Mà đi một chút thôi nghen… Tôi sợ…
Chiêm gật đầu dắt chiếc mô bi lết ra lộ. Đông rụt rè ngồi lên băng sau của chiếc xe cũ. Chiêm gò lưng đạp nhanh cố gắng làm cho máy nổ. Mãi mấy phút sau chiếc xe mới nổ được. Nghe tiếng thở phào của Chiêm, Đông mỉm cười nghĩ thầm: ” Vậy mà cũng đòi đi…”
– Nặng phải không ông…?
Ngập ngừng giây lát Đông mới lập lại câu hỏi của mình chỉ có khác một tiếng thôi.
– Nặng phải không Chiêm?
– Cũng kha khá…
Xe chậm lại tại ngã ba rồi sau đó lại chạy chậm hơn trên con đường lộ đá gồ ghề nhiều ổ gà. Gió đồng man mát thổi. Không muốn tựa vào người của Chiêm, Đông phải gắng sức giữ chặt vào yên xe bằng hai tay để thân mình không ngã nghiêng.
– Đông coi chừng té…
– Dạ…
Quay đầu lại thấy Đông đang gồng mình với hai tay bám cứng vào yên xe để cho khỏi ngã, Chiêm cảm thấy vừa thương vừa tội bèn lên tiếng.
– Đông vịn vào tôi đi…
– Dạ Đông vịn vào yên xe cũng được…
– Coi chừng té hư cái mặt đẹp… Lúc đó đừng có đổ thừa tôi nghen…
Đông mỉm cười im lặng. Không hiểu nghĩ sao cô ta rụt rè vòng tay ôm ngang hông Chiêm. Chỉ có vòng tay ôm hông thôi chứ cô ta cũng không có dựa sát vào người. Tuy nhiên Chiêm thầm sung sướng vì hiểu rằng ở vào vị thế của Đông, đó là một bước nhảy vọt hay nói đúng là một hành vi cách mạng.
– Gió mát hả Đông?
Chiêm gợi chuyện. Đông im lặng giây lát mới trả lời bằng câu hỏi.
– Có phải vì Đông mà Chiêm thích ca dao?
– Đúng…
Chiêm xác nhận liền như đã có câu trả lời sẵn.
– Hồi mới đổi về Bến Tre tôi chán lắm. Nhất là khi đổi về bên Thạnh Phú… Buồn chết được…
– Bây giờ còn buồn hông?
– Chút chút… May mà gặp Đông nói chuyện…
Trầm ngâm giây lát, Chiêm tiếp sau tiếng thở dài.
– Dù mình mới gặp nhau nhưng tôi thích Đông, thích được nói chuyện với Đông. Ít ra cũng có người nghe và hiểu được điều mình nói, thông cảm những gì mình nói đồng thời tôi cũng thích được nghe Đông nói. Từ hồi về Giồng Trôm tới giờ tôi không có ai để nói. Không có Đông, ở đây lâu chắc tôi câm…
Đông cười khẽ. Chiêm quay đầu lại nhìn. Anh bắt gặp cô gái cũng đang ngước lên nhìn mình. Đôi tròng đen long lanh ánh lên nét rạng rỡ.
– Coi chừng lủi xuống ruộng…
Đông nhắc chừng khi thấy Chiêm mãi mê quay đầu lại nhìn mình mà không lo lái xe.
– Đông đừng lo… Tôi nhắm mắt lái cũng được…
– Xạo…
Chiêm bật cười hắc hắc. Đông hỏi trổng.
– Bộ vui lắm sao mà cười…
– Đông làm tôi cười… Có Đông bên cạnh tôi vui lắm…
Dĩ nhiên Chiêm không nghe được tiếng thở dài thầm lặng của người ngồi ở phía sau lưng của mình. Xe chạy nhanh hơn vì đường bằng phẳng và ít ổ gà.
– Chắc gần tới Mỹ Lồng rồi hả Đông?
– Dạ… Ông tha hồ chọn gái chưa chồng…
Đông nói đùa một câu. Giọng của cô ta vui và tinh nghịch khiến cho Chiêm cũng đùa lại.
– Tôi đã chọn rồi… Cô gái chưa chồng đang ngồi sau lưng nè…
– Tôi có ưng ông đâu mà ông chọn…
Ngoái đầu lại nhìn, Chiêm cao giọng ngâm.
– Đầu giồng có bụi chuối
Cuối giồng có cây đa
Ngã ba đường cái có cây tơ hồng
Con gái chưa chồng, cái lòng hực hở,
Con trai chưa vợ, ruột thắt tầm canh
Ngó lên mây trắng trời xanh,
Ưng đâu cũng vậy, ưng anh cho rồi…
Có lẽ cảm động vì nghe Chiêm bày tỏ nỗi lòng cũng như bị truyền nhiễm bởi cái vui vẻ của anh ta, Đông bật cười hắc hắc. Không biết vô tình hay cố ý mà cô ta lại tựa đầu vào lưng của Chiêm. Lát sau biết ra cô ta len lén ngồi thẳng lại như sợ Chiêm biết được.
– Đông biết hai câu ca dao này không?
– Câu gì đâu nói nghe coi…
Dù Đông ăn nói không có chút gì thân mật song Chiêm cảm thấy trong giọng nói của cô ta chứa đựng cái nhu mì và khả ái.
– Cá lên trên thớt hết nhớt, con cá khô
Gặp gái không ghẹo trai khờ, gái chê…
– Ông mà khờ… Ông khôn dàn trời… Tới Mỹ Lồng rồi…
Chiêm giảm ga cho xe chạy chậm lại. Mỹ Lồng có chút đông đúc hơn Lương Quới vì nhờ gần tỉnh lỵ hơn.
– Đông có quen ai ở đây không?
– Dạ không… Mà Chiêm hỏi chi vậy?
– Mình ghé đây chơi. Chắc Đông không muốn gặp người quen…
– Dạ…
Đông thì thào vừa đủ cho Chiêm nghe.
– Gặp người quen rắc rối lắm. Chiêm hiểu mà…
Gật gật đầu Chiêm nói nhỏ.
– Tôi biết… Mình chạy xe ngang qua đây rồi trở lại Lương Hòa…
Không muốn ai thấy mình đi với người lạ, Đông giấu mặt của mình bằng cách úp mặt vào lưng của Chiêm. Cử động vô tình của cô ta làm cho anh rùng mình, cảm thấy tim đập mạnh và tâm hồn dấy lên chút ngất ngây vì sự tiếp xúc này. Xe đảo một vòng tròn rồi quay đầu trở lại Lương Hòa. Nửa giờ sau xe ngừng tại ngã ba. Xuống xe hai người im lặng đứng bên nhau. Con lộ đá đất màu nâu trải đầy ánh nắng. Chiêm liếc sang bên cạnh và bắt gặp Đông cũng đang liếc mình.
– Tôi đi về…
– Mình gặp nhau nữa nghen Đông?
– Hổng biết… Nguy hiểm lắm… Đông sợ…
Thấy cô gái dợm bước, Chiêm nói nhanh.
– Tôi đợi Đông ở đây… Đông không đến tôi cũng đợi…
Đông quay qua nhìn Chiêm. Anh thấy đôi mắt buồn của cô gái long lanh có nước mắt ứa ra.
– Tôi đi về… Chiêm cũng đi về đi… Chiều rồi… Ở đây nguy hiểm lắm…
Đứng nhìn theo dáng đi của Đông, Chiêm có cảm tưởng như từng bước chân đã mang theo niềm vui của mình. Anh cứ đứng nhìn theo cho tới khi không còn thấy bóng của cô du kích tóc dài nữa mới leo lên xe trở về Giồng Trôm…
7.
Mọi người trong nhà đồng đứng dậy khi thấy một quân nhân bước vào. Đưa tay ra dấu cho họ ngồi xuống, ông ta cười thốt.
– Xin lỗi các đồng chí… Tôi tới trễ vì phải chờ lệnh trên…
Quân nhân tên Vinh, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn miền đông nam bộ. Vừa ngồi vào ghế Vinh thong thả tiếp.
– Trước khi thảo luận về cuộc hành quân tôi xin được biết tên các đồng chí để tiện nói chuyện…
Thanh niên tóc cắt ngắn, ngồi đầu bàn cạnh Vinh lên tiếng trước nhất.
– Thưa đồng chí Vinh… Tôi tên Mãnh, trung đội trưởng du kích xã Lương Quới…
– Còn tôi là Vạn, trung đội trưởng du kích Bình Chánh…
Gật đầu mỉm cười, Vinh hướng mắt về phía cô gái mặc bộ bà đen ngồi xa nhất.
– Thưa đồng chí tiểu đoàn trưởng… Tôi chỉ huy trung đội du kích xã Lương Hòa. Đông là tên của tôi…
Vinh gật gù cười lên tiếng.
– À… Tôi có nghe nói tới tên cô Đông với những thành tích xuất sắc…
– Cám ơn đồng chí tiểu đoàn trưởng…
Liếc một vòng ba đồng chí của mình, Vinh hắng giọng.
– Ba đồng chí cũng biết đồng chí bí thư huyện ủy Năm Chơi đã bị lính ngụy bắt. Đây là một thiệt hại lớn cho mặt trận. Vì thế cấp trên ra lịnh cho tôi sửa soạn một cuộc tập kích vào huyện Giồng Trôm để trả đũa…
Vinh ngừng nói như xem ba đồng chí của mình có ý kiến gì không, song thấy họ im lặng ông ta nói tiếp.
– Nhân viên nằm vùng của ta ở trong quận đã báo cáo về tình hình của địch. Tên thiếu tá quận trưởng vì có vợ con ở tại châu thành Trúc Giang nên cứ sáng thứ sáu thì hắn lên xe về tỉnh lỵ hú hí với vợ con. Hắn giao quyền chỉ huy lại cho tên chi khu phó là trung úy Điền. Đầu tuần này tên Điền được đi phép thường niên về Sài Gòn. Vì vậy ba ngày cuối tuần thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật, quận đường Giồng Trôm chỉ có một sĩ quan cấp bậc thiếu úy chỉ huy mà thôi. Đây là dịp may cho ta đánh vào huyện lỵ Giồng Trôm. Tôi với ban tham mưu tiểu đoàn đã phác thảo ra kế hoạch hành quân như sau…
Nghe tới đó Đông thầm phục cho mặt trận đã cài được người vào trong bộ chỉ huy của chi khi Giồng Trôm. Nhờ vậy mà họ biết rõ nội tình của địch, kể cả kẻ chỉ huy có cấp bậc thấp như Chiêm. Nghĩ tới anh, nếu có gặp lại nàng sẽ nói cho anh biết về chuyện nội phản của lính dưới quyền. Giọng nói sang sảng của Vinh vang lên tiếp tục câu chuyện.
– … Đúng 1 giờ sáng ngày 5 tháng 7, lực lượng của ta gồm ba đại đội của tiểu đoàn miền đông nam bộ và ba trung đội du kích của ba xã Lương Hòa, Lương Quới và Bình Chánh sẽ đồng loạt tiến công vào huyện lỵ Giồng Trôm. Đồng chí Mãnh và trung đội du kích xã Lương Quới cùng với trung đội 1 của đại đội 1 sẽ đánh vào mặt tây; đồng chí Vạn và trung đội 2 của đại đội 1 đánh vào mặt nam; đồng chí Đông và trung đội 3 của đại đội 1 tấn kích mặt bắc. Đại đội 2 sẽ phục kích ở cầu Bình Chánh đề phòng lính ở Lương Quới xuống tiếp viện. Đại đội sẽ án ngữ hướng đông chặn không cho lính quận Ba Tri lên. Riêng tôi sẽ chỉ huy đại đội 4 đánh vào hướng đông. Các đồng chí có thắc mắc gì không?
Mãnh với Vạn làm thinh. Riêng Đông rụt rè lên tiếng.
– Thưa đồng chí tiểu đoàn trưởng… Xin đồng chí vui lòng cho tôi biết thêm chi tiết về tình hình của địch tại huyện lỵ Giồng Trôm?
Vinh mỉm cười khi nghe Đông hỏi. Đã đọc lý lịch của Đông do đó hắn biết cô ta đã học tới lớp đệ nhị chứ không như Mãnh và Vạn vốn thất học.
– Địch có chừng 1 đại đội đóng tại huyện lỵ Giồng Trôm, chưa kể các đơn vị lẻ tẻ khác trong đó có toán thám kích quận. Đây là một đơn vị tinh nhuệ và thiện chiến nhất của địch. Theo như tin tức tình báo thời đơn vị này đã xâm nhập vào Lương Hòa bắt sống Năm Chơi…
Vừa nói Vinh vừa nhìn thẳng vào mặt của Đông như để dò xét cử chỉ của cô ta. Đông rụt rè lên tiếng
– Đêm mà toán thám kích của ngụy xâm nhập vào nhà đồng chí Sáu Lồng để bắt đồng chí bí thư huyện ủy, tôi đã chỉ huy trung đội rượt theo nhưng cũng không cản được chúng rút lui…
Vinh cười nhẹ gật đầu.
– Theo báo cáo của nhân viên nằm vùng thời tên chỉ huy toán thám kích còn trẻ lắm. Nếu cuộc công đồn của ta không thành công thì tôi sẽ trình lên thượng cấp kế hoạch ám sát tên sĩ quan chỉ huy toán thám kích của ngụy để dằn mặt tụi nó cũng như để trả thù cho đồng chí Năm Chơi…
Đông cảm thấy hai bàn tay của mình đặt trên đùi run lên dù nàng cố gắng kiềm chế sự xúc động. Nếu mặt trận đã tuyên án tử hình thời Chiêm khó mà thoát chết được. Liên tưởng tới cảnh Chiêm nằm chết đâu đó dọc theo con đường lộ đá với bản án tử hình ghim ở ngực, nàng như nghẹt thở và cảm thấy ruột gan quặn đau. Cũng như nàng, Chiêm có làm gì nên tội đâu. Chẳng qua ăn cây nào rào cây nấy. Ở trong vùng quốc gia thời phải theo quốc gia, còn ở trong vùng giải phóng thời phải theo mặt trận. Thế thôi.
– Thôi ba đồng chí về sửa soạn…
Câu nói của Vinh cắt đứt ý nghĩ của Đông. Thấy Mãnh và Vạn đứng lên, cô ta cũng cười thốt.
– Chào đồng chí tiểu đoàn trưởng… Tôi xin phép được về chuẩn bị…
Vinh cười im lặng nhìn theo bóng cô trung đội trưởng du kích của xã Lương Hòa. Theo chân Vạn và Mãnh ra khỏi ngôi nhà ngói dùng làm bộ chỉ huy của tiểu đoàn miền đông nam bộ, Đông im lặng không nói vì đang miên man suy nghĩ về nỗi lo âu và bận tâm của mình. Làm thế nào để báo cho Chiêm biết mặt trận đã tuyên án tử hình anh? Có biết được chuyện đó anh mới lưu tâm đề phòng mọi hành vi, cử chỉ và sự đi lại. Đề phòng là một chuyện song tránh thoát được sự theo dõi và ám sát của nhóm đặc công được huấn luyện và nhiều kinh nghiệm nghề nghiệp lại là một chuyện khác. Tuy nhiên biết trước thời vẫn hơn không biết. Ngay cả nàng cũng phải chấm dứt mọi liên lạc và quan hệ với Chiêm, bởi vì làm như vậy sẽ gây nguy hiểm cho chính bản thân và luôn cả tính mạng của anh nữa. Nghĩ tới chuyện không được gặp Chiêm, nghe anh nói cười cũng như nói với anh những gì mình suy nghĩ, nàng cảm thấy buồn, nhớ nhung và thiếu vắng điều gì đó thật mơ hồ song cũng thật gần gụi và thật thân thiết.
Chiêm thức giấc vì khát nước, khát khô cả môi, cổ họng và người nóng hừng hực như có lửa. Ngồi dậy anh cảm thấy váng vất và ngầy ngật vì cơn say hồi chiều. Quờ quạng giây lát anh mới tìm được chiếc đèn bấm. Ánh sáng lóe lên đủ cho anh thấy chiếc bi đông nước treo nơi đầu giường. Mở nắp, tu ừng ực hơi thật dài vẫn thấy chưa hết khát, tay cầm bi đông nước, tay thò vào trong túi áo trây di anh lôi ra gói thuốc Bastos xanh nhầu nát. Cảm thấy không khí trong phòng ngủ nóng nực và ngột ngạt, anh bước ra cửa. Gió thổi nhè nhẹ và man mát khiến cho anh khoan khoái và thèm hơi thuốc lá dù biết đầu thuốc cháy đỏ trong đêm tối sẽ trở thành mục tiêu ngon lành cho người lính du kích chuyên bắn sẻ đang nấp đâu đó ngoài hàng rào kẽm gai. Giơ tay xem đồng hồ anh thấy chỉ 11 giờ rưởi. Còn lâu lắm đêm mới qua.
– Giờ này có Đông ngồi nói chuyện là nhất…
Chiêm thở dài. Anh không biết tại sao mình lại nghĩ tới Đông. Dường như hình ảnh cô du kích tóc dài đã cư ngụ đâu đó trong tâm hồn anh, hiển hiện trong từng ý nghĩ. Anh cảm thấy nhớ cô ta vô cùng. Nhớ ánh mắt long lanh buồn. Nụ cười e ấp. Giọt nước mắt lăn dài trên đôi má rám nắng vì mưa gió. Mái tóc huyền mượt mà thoảng hương hoa dừa, hoa cau. Bàn tay mềm ấm mà cũng có những chỗ chai cứng vì chắc phải vừa tay cày tay súng để đạt chỉ tiêu của cách mạng. Anh như thấy được hình bóng của cô bạn gái hiện lên trong đêm tối bên ngoài hàng rào kẽm gai lung linh qua ánh sáng lập lòe của những con đom đóm.
– Đông ơi… nhớ em… nhớ vô cùng…
Trong bóng tối mông lung, người lính chiến si tình cảm thấy cô đơn và chỉ biết gọi tên cô bạn gái ở bên kia chiến tuyến đối nghịch với mình. Tình yêu, hình như mơ hồ và lặng lẽ xóa tan biên giới của sự chia ngăn để cho anh lắng nghe tâm hồn mình rung lên tình yêu thương chân thật. Tiếng gọi tên như mất hút ngoài hàng rào kẽm gai mà anh đang ngó mông để tìm kiếm hình bóng nào đó. Sao lấp lánh sáng trên trời cao. Cơn gió đêm không biết từ đâu thổi về rì rào cây sao cao trước mặt xa ngoài kia. Đang ngồi nhìn vơ vẩn đột nhiên anh nhỏm người dậy khi thoáng thấy bóng người xuất hiện ngoài hàng rào kẽm gai gần với dãy nhà của dân chúng.
– Hổng lẽ…
Chiêm lẩm bẩm. Một ý nghĩ thoáng qua, anh trở vào nhà, chụp lấy chiếc ống dòm rồi quay trở ra ngoài sân. Đưa ống dòm lên anh chầm chậm quét một đường dài. Trong đêm tối có nhiều sao, anh thấy lờ mờ những bóng đen di chuyển chậm, có khi hiện ra rồi có khi biến mất. Với mấy năm kinh nghiệm tác chiến, người toán trưởng của toán thám kích chi khu Giồng Trôm biết địch quân đang cho đặc công lén lút xâm nhập vào trước cắt hàng rào kẽm gai, tháo gỡ mìn và lựu đạn để dọn đường cho bộ đội chủ lực tiến công một cách bất ngờ. Nhờ vào yếu tố bất ngờ này bộ đội mới có hi vọng tràn ngập lực lượng phòng thủ được. Khám phá ra toán đặc công của địch đang âm thầm xâm nhập, Chiêm biết mình phải có hành động cấp bách và thích hợp mới cứu vãn được tình thế nguy hiểm. Nhằm thứ bảy nên ông quận vắng mặt, còn trung úy Điền đi phép về Sài Gòn, thành ra anh là kẻ chỉ huy duy nhất. Nhào vào phòng ngủ của mình, chụp lấy khẩu M16, khẩu M79 của trung úy Điền treo trên vách và mấy trái hỏa châu xong anh nhào ra sân. Tạch… Tạch… Tạch… Nướng hết băng đạn hai mươi viên về phía hàng rào kẽm gai xong anh dọng liên tiếp hai trái hỏa châu. Đạn trái sáng xẹt lên trời rồi tiếng bụp nhỏ vang lên. Ánh hỏa châu lơ lửng trên cao đủ ánh sáng cho anh thấy rõ cảnh vật. Thoáng thấy mấy bóng đen đang chạy anh chụp lấy khẩu M79. Lựu đạn nổ ầm ầm ngoài hàng rào kẽm gai. Tiếng súng nổ đánh thức tất cả lính canh gác nơi cổng chánh và các vọng gác khác. Thấy nhiều bóng đen lố nhố ngoài hàng rào kẽm gai, họ đánh kẻng báo động ầm ỉ đồng thời nhắm bắn xối xả vào địch quân. Nhờ vậy mà binh sĩ trong khu gia binh thức dậy rồi mạnh ai nấy chạy ra công sự phòng thủ. Xuyên qua máy truyền tin, Chiêm nhanh chóng điều động tất cả binh sĩ vào vị trí sẵn sàng chống trả lại cuộc tiến công của địch.
Đang dàn quân chờ cho toán đặc công phá hủy các chướng ngại vật xong sẽ ra lệnh tấn công, Vinh ngạc nhiên khi nghe tiếng súng nổ. Thấy hướng đạn lửa bay, hắn biết binh sĩ trong quận bắn ra. Sau loạt đạn, hỏa châu chợt sáng rực lên trong bóng đêm. Âm thanh của đạn phóng lựu nổ ầm ầm cho biết cuộc đột kích của toán đặc công đã bị địch khám phá. Trước tình hình đó, hắn bắt buộc phải ra lịnh công đồn sớm hơn dự tính. Tiếng hò reo vang khắp nơi. Súng của hai phe nổ rền trong đêm tối. Bích kích pháo, không giật 57, B40, B41 được lịnh bắn xập các chòi canh, vọng gác hoặc các công sự phòng thủ vững chắc của địch để lấy đường cho bộ đội tràn vào. Tuy nhiên sức chống trả của binh sĩ trong đồn rất mạnh mẽ. Ngoài ra muốn tràn ngập các vị trí phòng thủ của địch, bộ đội phải vượt qua mấy lớp hàng rào kẽm gai dày đặc mìn, lựu đạn và chông nhọn. Vì vậy tuy có quân số đông và vũ khí mạnh hơn, ba trung đội du kích với hai đại đội chủ lực trong nhất thời cũng chưa chọc thủng tuyến phòng thủ của địch.
Nằm mọp đầu sau mô đất vì hỏa lực của địch từ trong đồn bắn ra, Đông vừa mừng vừa lo âu trong lòng. Mừng vì lính trong đồn đã phản ứng hữu hiệu trước cuộc tấn công của mặt trận. Như thế thời Chiêm được an toàn rồi. Nàng lo vì nếu Vinh ra lịnh tất nhiên nàng phải chỉ huy lính đánh vào đồn. Như thế phải có bắn nhau rồi. Sự chết sống giữa nàng với Chiêm không có ai biết trước được. Đang quan sát trận địa và cũng đang suy nghĩ, liên lạc viên mang lịnh của Vinh tới. Không thể chần chờ được nàng đốc thúc trung đội của mình tấn công. Hơn bốn mươi cô du kích tóc dài, dàn hàng ngang, súng để trên tay, bò nhanh dưới lằn đạn của địch.
– Mọp đầu xuống…
Đông ra lịnh cho lính biết phải mọp xuống vì ngóc đầu lên sẽ bị đạn địch bắn vỡ sọ liền dù biết tiếng la hét của mình bị chìm mất trong tiếng súng đại liên, bích kích pháo, tiếng lựu đạn và mìn nổ ầm ầm hòa lẫn với tiếng người kêu gào khóc lóc thành thứ âm thanh man rợ. Đầu mọp xuống song chốc chốc nàng cũng hơi ngước lên để quan sát tình hình. Ba người lính đặc công bò phía trước đang loay hoay nối mấy ống bangalore lại với nhau thành một ống thật dài để phá hủy hàng rào kẽm gai, mìn và lựu đạn của địch. Nếu họ làm được chuyện này, trung đội của nàng có thể vượt qua hàng rào kẽm gai từ đó tiến đánh vào các công sự phòng thủ kiên cố của địch. Nàng cau mày khi thấy một người lính đặc công bị bắn gục, còn lại hai người cố gắng làm nốt nhiệm vụ.
– Ầm…
Tiếng nổ của bangalore vang lên tiếp theo hàng chục tiếng nổ của mìn và lựu đạn. Dưới sức phá hoại của ống bangalore, hàng rào kẽm gai bị phá thành đường trống.
– Xung phong…
Đông hét lớn. Ngay lúc này nàng không còn là một cô gái hiền hậu nữa mà trở thành một người lính chiến chỉ biết có một điều, giết người hay bị người giết, bắn người hay bị người bắn. Nàng quên mất Chiêm rồi. Mặc cho đạn bay, mặc cho người ngã xuống vì bị trúng đạn, trung đội du kích xã Lương Hòa ào ào tiến vào tuyến phòng thủ của địch.
Tay hờm khẩu M16, tay nắm chặt ống liên hợp của máy truyền tin, Chiêm lắng nghe báo cáo của các đơn vị dưới quyền chỉ huy của mình.
– Châu Bình… Châu Bình đây 1… Nghe rõ trả lời…
Châu Bình là danh hiệu truyền tin của Chiêm, còn 1 là trung đội 1, dưới quyền chỉ huy của thượng sĩ Nhất đang trấn giữ mặt tây của chi khu.
– Châu Bình… Châu Bình… Địch đã phá hàng rào… Nó đang tràn vào tôi… Nghe rõ trả lời…
Chiêm cau mày. Nếu để cho địch quân vào được thì với quân số ít hơn, lính trong đồn khó mà giữ vững vị trí phòng thủ. Muốn cản địch anh phải dùng tới lực lượng trừ bị là toán thám kích đang ở bên cạnh để canh giữ hầm chỉ huy. Không còn chọn lựa nào hơn, anh nói lớn với Chín Được.
– Anh Chín… Mặt tây bị bể rồi. Anh dẫn lính của mình tới phụ với ông Nhất…
Lãnh lệnh, Chín Được dẫn toán thám kích chạy ra hướng tây. Đang đứng quan sát trận địa, Vinh được liên lạc báo cáo trung đội du kích xã Lương Hòa đã phá vỡ hàng rào kẽm gai xâm nhập vào tuyến phòng thủ của địch. Mừng rỡ hắn tức tốc chuyển thêm một trung đội tới giúp cho cánh quân ở hướng tây tấn công mạnh để tràn ngập tuyến phòng thủ của địch.
– Châu Bình… Châu Bình đây 9… nghe rõ trả lời…
Nghe giọng nói gấp rút của Chín Được, Chiêm hét lớn.
– Châu Bình tôi nghe…
– Tụi nó đông quá… Nó có gà cồ…
– Anh cố giữ vững vị trí… Tôi sẽ tới phụ anh…
Tay xách máy truyền tin, tay xách súng, Chiêm điều động hai tiểu đội 1 và 3 của trung đội 2 chạy ào về phía tây, nơi Chín Được đang chỉ huy toán thám kích kịch chiến với bộ đội và trung đội du kích của Đông. Vừa kéo lính tới, không cần dùng ống dòm quan sát Chiêm cũng thấy lố nhố bóng bà ba đen khắp nơi. Nghiến răng anh nói với Chín Được.
– Điệu này chắc mình phải chơi tay đôi với tụi nó rồi anh Chín…
Chín Được bật cười hà hà.
– Chắc vậy rồi thiếu úy… Mấy thằng bây lo lựu đạn và dao găm đi…
– Hàng sống chống chết… Hàng sống chống chết…
Du kích và bộ đội của mặt trận la rầm rầm trong lúc chỉ còn cách tuyến phòng thủ của địch không xa. Chiêm cau mày. Trong nhiều thứ âm thanh hổn độn anh nghe có tiếng người quen quen.
– Hổng lẽ là Đông…
Người trưởng toán thám kích quận lẩm bẩm. Thượng sĩ Nhất nói lớn.
– Thiếu úy… Tụi nó sắp tới hàng mìn claymore…
Khẽ gật đầu Chiêm cầm lấy cái nút bấm mìn.
– Anh em chờ… Khi nào tôi ra lịnh mới bấm mìn…
Không biết nghĩ sao anh lại đưa cái nút bấm mìn cho Chín Được. Dường như anh sợ hoặc không muốn tự mình giết chết cô du kích tên Đông. Đứng sổng lưng dưới giao thông hào, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài hàng rão kẽm gai, anh chờ tới giây phút quyết định.
– Bốn mươi thước…
Chiêm lẩm bẩm.
– Ba mươi…
Dù căng mắt nhìn anh cũng không thấy được điều mà anh hi vọng thấy. Đó là hình bóng nhỏ nhoi của Đông lẫn lộn trong đám bộ đội và du kích từ từ đi vào hàng rào của mìn claymore và họng súng đang ghìm của lính quận. Chín Được liếc nhanh Chiêm khi thấy địch quân ùn ùn tiến tới mà cấp chỉ huy vẫn im lìm. Anh vừa mở miệng định nói thời tiếng hét của Chiêm vang sắc gọn.
– Bắn…
Claymore nổ ầm ầm. Lựu đạn nổ lùng bùng lỗ tai. Đại liên M60, đại liên 30, M16, Carbine M2 và Thompson; tất cả cùng lượt khai hỏa. Chiêm thấy được hàng loạt bóng áo xanh của bộ đội và áo đen của du kích gục xuống. Đạn AK cày xới mặt đất. Đạn M60 vẽ thành đường lửa dài trong bóng đêm. Bộ đội và du kích của mặt trận như những người lính điên không sợ chết ùn ùn tiến vào. Họ chỉ còn cách hàng rào kẽm gai cuối cùng mươi thuớc thôi. Đó là chướng ngại vật duy nhất ngăn cách hai phe. Chiêm cũng biết dãy kẽm gai mỏng manh này không cản được bước địch quân cũng như không bao lâu nữa phòng tuyến của mình sẽ bị tràn ngập. Súng mở tự động anh quét hết một băng đạn hai mươi viên vào bóng đen lố nhố trước mặt mình đoạn hét lớn.
– Rút… Ông Nhất đi đầu… Anh Chín theo sau…
– Rút đi đâu thiếu úy?
– Về gặp ông Tình. Sau đó về quận đường… lẹ… lẹ lên…
Vừa bắn, vừa hét, vừa la, Chiêm điều động trung đội 1 và toán thám kích rút lui dưới hỏa lực càng lúc càng thêm nặng nề của địch.
– Xung phong…
Tiếng la của bộ đội vang vang. Chiêm hơi ngưng tay súng khi nghe tiếng la. Dường như đó là tiếng của Đông.
– Thiếu úy…
Chín Được gọi lớn khi thấy Chiêm vẫn còn đứng tại ngã ba của giao thông hào. Tay súng, tay lựu đạn, người trưởng toán thám kích đóng chốt ngay tại chỗ hiểm nhất chặn đường cho lính rút lui xong mới theo dãy giao thông hào đầy hầm hố chạy về ngôi nhà màu trắng. Tuy nhiên anh rút tới đâu địch quân theo tới đó. Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng. Nếu nó bị tràn ngập anh và binh sĩ dưới quyền sẽ bị địch bao vây kín mít.
– Mình cản tụi nó được không ông?
Chiêm hỏi thượng sĩ Tình. Vị thượng sĩ có hai mươi năm lính cười hì hì.
– Thiếu úy đừng có lo… Tôi cho mấy thằng nhỏ đóng chốt hết rồi… Địch tới đứa nào tôi bắn nát đầu đứa đó…
Lời nói quả quyết của Tình không làm cho Chiêm yên tâm. Anh càng thêm lo âu khi dùng ống dòm quan sát một cách cẩn thận. Trong ánh hỏa châu mờ mờ có những bóng đen di chuyển thật chậm theo đường giao thông hào. Đưa ống dòm cho Chín Được xem xong, Chiêm trao cho Tình.
– Thiếu úy tính sao?
Chín Được hỏi nhỏ. Trầm ngâm giây lát Chiêm lên tiếng.
– Mình có mấy khẩu M60?
– Ba…
– Tôi với toán thám kích chận tụi nó lại. Còn anh với anh Tình dẫn hết lính tráng và vợ con của họ rút về quận đường… Phải rút liền vì tụi nó sắp tràn tới…
Tình lãnh lệnh dẫn lính và vợ con theo đường giao thông hào rút trước. Chín Được lên tiếng.
– Tôi ở lại với thiếu úy… Sống thời sống mà chết thời chết hết…
Giọng của người toán phó chắc nịch. Chiêm nhìn Chín Được và bắt gặp anh ta cũng đang nhìn mình.
– Anh muốn ở lại tôi không cản… Mình đặt một khẩu M60 tại đây để cản tụi nó tiến theo đường giao thông hào. Hai khẩu M60 kia đặt tại đây cầm chân đám bộ đội phá hàng rào kẽm gai đánh vào hông của mình…
Thấy Chín Được dợm bước, Chiêm nói nhỏ.
– Nếu nút chặn này bị tràn ngập mình rút về quận đường. Để tôi liên lạc với tiểu khu xin không yểm… Hi vọng tiểu khu sẽ cho mấy con chuồn chuồn tới…
Chín Được nhìn cấp chỉ huy song không nói gì hết. Anh ta hi vọng máy bay không tới trễ.
– Xung phong…
Sau tiếng hô xung phong, Đông chỉ huy trung đội men theo đường giao thông hào tấn công vị trí phòng thủ của địch. Tràn ngập được tuyến phòng thủ này, cô ta bắt buộc địch phải rút về vị trí cuối cùng là quận đường, nằm tại trung tâm điểm của căn cứ. Còn trung đội 2, thuộc đại đội 1 của tiểu đoàn chủ lực miền tây nam bộ cố gắng vượt qua hàng rào kẽm gai đánh thốc vào bên hông. Đạn AK, thượng liên, đại liên, B40 réo thành âm thanh át cả tiếng súng M16, M60, M79 và lựu đạn M26. Thây người gục ngã. Mặc… Lính mặt trận lấy xác người chết làm bia đỡ đạn nhích lên từng bước chậm chạp dưới hỏa lực của địch. Sau ba mươi phút giao tranh, Chiêm biết tình thế càng lúc càng trở nên nguy ngập. Với quân số đông gấp bốn năm lần, hỏa lực mạnh gấp đôi, địch đã tiến chiếm từng khúc giao thông hào và chỉ còn cách chỗ anh đóng chốt không đầy ba chục thước.
– Anh Chín rút… rút… lẹ lên…
Chiêm la lớn khi thấy đám bộ đội của tiểu đoàn miền đông nam bộ vượt qua khỏi hàng rào kẽm gai. Tiếng la xung phong vang rền. Tiếng AK nổ lốc bốc bên tai. Vài người lính thám kích bị trúng đạn ngã lăn ra.
– Lui…
Chiêm hét vào tai Chuột Lắc, người lính mang máy. Hai thầy trò vừa lùi vừa bắn cố chặn cho Chín Được mang thương binh đi trước. Tới ngay ngã ba của giao thông hào anh dừng lại. Đây là nút chặn cuối cùng của anh. Nếu địch vượt qua chỗ này thì chẳng bao lâu họ sẽ tiến tới quận đường để bao vây bốn mặt. Giật cái máy 25 trên tay Chuột Lắc, anh nói nhanh.
– Mày chạy về quận đi trước để tao cản tụi nó cho…
Ngần ngừ giây lát nó chạy theo đồng đội. Nép mình sau ụ đất Chiêm im lặng chờ đợi. Tiếng reo hò của du kích và bộ đội vang khắp nơi. Có tiếng bước chân khẽ vang rồi bóng bà ba đen thấp thoáng. Họng súng M16 đưa thẳng ra, Chiêm chờ đợi để bóp cò. Đột nhiên anh run người. Cô trung đội trưởng du kích của làng Lương Hòa hiện ra. Hai người đứng đối diện cách nhau mươi bước trong đường giao thông hào chật hẹp. Tay Đông lăm lăm khẩu AK47. Chiêm ghìm mũi súng M16 vào ngay ngực cô bạn gái. Một bên cầm súng của phe cộng sản còn một bên ghìm vũ khí của tư bản; hai người lính Việt Nam nhìn nhau trước khi bắn giết nhau. Khoảnh khắc im lặng và ngột ngạt. Cuối cùng không biết nghĩ sao Chiêm hạ nòng súng của mình xuống.
– Tại sao Chiêm không bắn?
Chiêm thở dài. Giọng của anh nghèn nghẹn.
– Tôi không thể giết người mà tôi thương yêu. Chẳng thà để người ta phụ mình hơn mình phụ người ta…
Đông nhìn người lính đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt của nàng thăm thẳm. Cuối cùng nàng quay lưng bước đi về phía hàng rào kẽm gai. Chiêm cũng chậm chạp lùi lại. Trong ánh hỏa châu lờ mờ, anh thấy Đông quay lại nhìn mình. Ánh mắt của nàng thật buồn.
8.
Thứ sáu. 12 giờ. Ngồi nơi bàn làm việc của mình, hai chân gác lên bàn, Chiêm im lặng nhìn ra khoảng sân rộng đầy nắng. Xa về bên phải gần với hàng rào kẽm gai, cây sao cành lá xum xê đứng lặng trong gió. Quận đường vắng vẻ và yên tịnh. Khu gia binh nằm bên tay trái thấp thoáng bóng người. Là người lính độc thân do đó anh trở thành cấp chỉ huy trong lúc các sĩ quan khác vắng mặt. Đời lính ở đây khá sôi động và bận bịu. Toán thám kích do anh chỉ huy, nhờ thời gian hoạt động đã rút tỉa thêm kinh nghiệm tác chiến do đó gặt hái được kết quả khả quan đủ làm hài lòng ông quận và các cấp chỉ huy ở tiểu khu. Sau những chuyến công tác, toán được nghỉ dưỡng sức đôi ngày để cho lính vui vầy với vợ con của họ. Riêng Chiêm, anh muốn mình luôn luôn bận rộn để quên đi hình ảnh của Đông. Anh muốn quên đi ánh mắt buồn của cô du kích tóc dài. Nét môi cười e ấp. Giọng nói rụt rè. Tiếng cười ngắn họa hoằn lắm anh mới được nghe. Dáng vóc mảnh mai. Ở trong Đông như chứa nhiều thắc mắc, băn khoăn và tìm kiếm. Tâm hồn cô ta không dung dị như của dân làng kém học. Dù không có nói nhiều, thố lộ điều gì, song tia nhìn của cô như muốn nói với anh điều nào đó ẩn chứa tận đáy lòng. Anh cũng biết Đông là người của mặt trận còn mình lính của quốc gia. Lằn ranh quốc cộng đó khó mà xóa bỏ và hai người cũng không thể vượt qua để gần nhau và có nhau trong đời. Tuy nhiên điều đó không thể ngăn cấm anh nghĩ về Đông, hồi tưởng lại kỹ niệm xem như niềm vui của mình trong đời lính buồn hiu nơi quận lỵ nghèo nàn và xa xôi này. Kể từ lần thấy nhau cuối cùng khi Đông chỉ huy trung đội đánh vào quận đường, anh đã ba lần tới nơi hẹn hò, chờ đợi hàng giờ nhưng cô ta không bao giờ xuất hiện. Tại sao Đông không tới chỗ hẹn để gặp mình? Chiêm loay hoay với câu hỏi đó. Đông đã quên mình? Anh cảm thấy buồn khi nghĩ tới điều đó. Đông sợ gặp lại mình? Đông sợ gặp nhau hoài sẽ thương mình? Anh cảm thấy lòng tràn ngập sự vui mừng và khoan khoái khi nghĩ Đông sẽ thương mình. Đó là một hạnh phúc hiếm hoi và quí giá. Tưởng tượng tới khuôn mặt của Đông, anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Làn da trắng xanh của người ở trong chỗ thiếu ánh nắng mặt trời ửng hồng lên mỗi khi e thẹn vì câu nói bóng gió của anh. Chiếc miệng nhỏ xinh xinh. Đôi môi ưng ửng đỏ thường hay mím chặt như cố làm ra nét nghiêm nghị, cố tạo cho mình một dáng vẻ gì lạnh lùng và lãnh đạm. Với tay lấy gói Bastos xanh, Chiêm rút một điếu rồi quẹt diêm đốt. Anh biết lúc này mình hút thuốc hơi nhiều. Ngày xưa, nghĩa là nửa năm trước đây, ba ngày anh mới hút hết một gói thuốc thời bây giờ mỗi ngày một gói. Rượu cũng vậy. Ngày xưa mới uống hai ba chung đế mặt mày đã đỏ gay, thời bây giờ anh có thể ngồi lai rai xị này xị nọ với các tay bợm của toán thám kích. Trung úy Điền còn ngạc nhiên về sự thay đổi nhanh chóng đó. Chỉ có anh mới biết tại sao mình thay đổi nhanh như vậy. Tình cảm đang sôi sục trong lòng anh tới độ anh phải phát tiết ra ngoài bằng những cơn say ngất trời và giấc ngủ vùi để cho ngày tháng qua mau. Anh muốn quên. Anh muốn nhớ. Quên và nhớ. Hai trạng thái đối nghịch đó đang xoay vòng vòng, từ từ thành ra cơn bão lốc trong tâm hồn.
Khói thuốc bốc lên mùi hăng hăng, bay bay trong không khí của buổi chiều nóng nực. Trời hầm như muốn mưa mà không mưa được. Chắc là mưa ở đâu… Chiêm lẩm bẩm. Đưa điếu thuốc lên hít hơi dài, anh nhìn ra ngoài cổng của quận đường cách mình chừng ba mươi thước. Mắt của anh ngừng ở đó thật lâu. Có bóng người đang đứng. Chiếc áo bà ba trắng. Quần đen. Mái tóc đen dài. Anh nghe trái tim mình đập ình ịch, đập mạnh tới độ làm anh gần nghẹt thở. Đang hít thuốc vào anh phải phun phì ra để thở. Đông… Ý nghĩ nổ bùng ra mạnh hơn lựu đạn. Có thể nào cô du kích tóc dài đã làm một cuộc cách mạng bản thân để liều lỉnh tới gặp mình ở đây. Cô ta dám bạo gan đi vào đất địch để gặp anh. Ý nghĩ đó khiến cho anh đứng bật dậy rồi tất tả bước ra cửa trong lúc mắt không rời bóng cô gái đứng nơi cổng.
– Thiếu úy…
Người lính gác cổng kêu lớn khi thấy cấp chỉ huy của mình bước ra. Hơi gật đầu Chiêm nói với anh ta.
– Cô này quen với tôi…
Cười vui vẻ người lính không hỏi han gì thêm nữa. Quay qua Đông đang đứng im, Chiêm cười thay cho lời chào hỏi. Anh cũng thấy Đông nhìn mình giây lát rồi mỉm cười.
– Đông đi đâu vậy?
Hỏi xong Chiêm mới biết mình đã buột miệng hỏi một câu rất ngu. Đông mỉm cười nhìn người lính đang đứng đối diện với mình. Chắc nàng cũng biết ông lính đã hỏi một câu rất ngu nên mới cười vì sự vô duyên của ông ta. Dù sao nàng cũng không tỏ vẻ phật lòng vì câu hỏi này.
– Dạ… Chắc ông ngạc nhiên vì tôi tới đây gặp ông…
Chiêm gật đầu liền. Liếc thấy người lính gác cổng thỉnh thoảng dòm chừng, nàng nói nhỏ.
– Mình đi đâu…
Hiểu ý Chiêm cười lên tiếng.
– Đông chờ ở đây để tôi vào lấy xe…
Thật ra Chiêm muốn mời Đông vào trong quận đường để nói chuyện nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh bỏ ý định đó. Mời một người lính địch vào trong quận đường là một hành vị phạm luật có thể làm anh bị đưa ra tòa án quân sự. Ngay cả chuyện có liên lạc với Đông mà không được sự chấp thuận của thượng cấp cũng đủ làm anh ủ tờ rồi. Tuy nhiên ngay lúc này anh bất cần hậu quả. Phải nói nỗi vui mừng vì bất ngờ gặp lại Đông làm anh quên và tung hê tất cả chỉ để nhìn mặt, thấy nụ cười, nghe giọng nói của nàng. Đứng nhìn theo bóng Chiêm giây lát, Đông mới ngầm quan sát vị trí phòng thủ của quận đường Giồng Trôm. Vọng gác, chòi canh, ụ súng đại liên, nơi đặt đại bác đều lọt vào mắt của người trung đội trưởng du kích. Mươi phút sau Chiêm phóng chiếc mô bi lết ra cổng. Dừng lại cho Đông leo lên ngồi sau yên xong xuôi, Chiêm rồ ga cho xe chạy nhanh. Ra tới ngã ba anh quẹo về hướng đi Ba Tri.
– Mình đi đâu hả Chiêm?
Chiêm quay đầu lại nhìn Đông với tia nhìn âu yếm và ấm áp, tỏ ý cám ơn về tiếng ” mình ” của cô. Đông cũng ngước nhìn lên. Ánh mắt thay cho lời nói và diễn tả đầy đủ những gì nàng muốn nói.
– Đi Sơn Đốc…
– A…
Đông reo lên tiếng reo vui ngắn gọn. Vòng một tay ôm lấy hông của Chiêm, nàng cười nói.
– Chiêm tính mua bánh phồng đãi tôi hả?
Chiêm cười gật đầu.
– Tôi biết ở Sơn Đốc có một cái quán bên đường bán bánh phồng ngon lắm. Ăn bánh phồng và uống nước dừa xiêm rồi mình nói chuyện. Tháng nay tôi như người câm…
Chiêm thở dài sau câu nói. Đông cũng thở dài.
– Tôi cũng vậy… Tôi muốn được nói chuyện với Chiêm…
Lần đầu tiên Đông thẳng thắn bày tỏ chút tình cảm của mình. Thông cảm điều đó, Chiêm quay đầu lại cười.
– Tôi cũng vậy… Tôi ước ao được thấy Đông… Tôi nhớ Đông…
Chiêm thở hắt ra sau khi dứt lời. Anh cảm thấy lòng mình vơi nhẹ khi nói ra ba tiếng ” Tôi nhớ Đông…”. Cô lính du kích tóc dài im lặng giây lát mới từ từ vòng hết hai cánh tay ôm chặt người bạn khác chiến tuyến như muốn biểu lộ tình cảm của mình. Bận lái xe, Chiêm không thấy được hai giọt nước mắt từ từ ứa ra và sau đó lăn dài trên mặt của Đông.
– Đông mạnh không?
– Dạ mạnh. Còn Chiêm?
– Bịnh… Tương tư Đông gần chết… Tôi nhậu mỗi ngày hi vọng quên Đông… quên đi hình ảnh của Đông trong trí não tôi… Có một điều khổ sở là, càng nhậu say tôi lại càng nhớ Đông nhiều hơn… Nhớ trong cơn say… Nhớ khi đưa chung rượu đế lên uống… Nhớ Đông khi thức giấc nửa đêm… Nhớ Đông khi cơn mưa về ngồi trong quận đường nhìn rặng dừa xa xa ở Lương Hòa… Nhớ rặng trâm bầu. Cây keo già… Nhớ bộ bà đen với chiếc khăn rằn quấn cổ… Nhớ hết… Nhớ chết được… Nhớ muốn điên luôn…
Chiêm nói huyên thiên, nói lung tung, nói thật nhiều vì không kiềm chế được những ý nghĩ đã nung nấu trong lòng mình bấy lâu nay. Đông im lặng nghe. Nước mắt lại ứa ra trên khóe mắt rồi sau đó chảy thành dòng trên mặt.
– Chiêm thương tôi nhiều lắm hả Chiêm?
Chiêm quay lại khi nghe câu hỏi đó. Nhìn thấy nước mắt chảy trên khuôn mặt của Đông, anh cười sung sướng.
– Ở Bến Tre này có bao nhiêu cây dừa thời tôi thương Đông chừng đó…
Đang khóc, Đông chợt cười hắc hắc vì câu trả lời hơi tếu của Chiêm.
– Trên đầu của Đông có bao nhiêu sợi tóc thời tôi nhớ Đông chừng đó… Nhớ Đông tóc dài ra như sông Hàm Luông…
– Đông chỉ có một sợi tóc hà…
Đông nói trong tiếng cười mà nước mắt ứa ra ràn rụa trên mặt. Chiêm cũng bật cười hăng hắc. Quay đầu lại nhìn người ngồi phía sau, anh nghêu ngao: ” Hò ơ… Anh thương em thương một thương mười… Đầu em hổng có tóc anh cười anh thương hơn…”
Đông úp mặt vào lưng Chiêm. Nàng ngửi được mùi mồ hôi, mùi thuốc lá và phảng phất mùi thuốc súng.
– Chiêm xạo quá Chiêm ơi…
Chiêm quay đầu lại nhìn Đông bằng cái nhìn tắm đẵm tình cảm.
– Coi chừng lủi xuống ruộng… Nhìn gì mà nhìn hoài vậy…
– Nhìn cho đã… Tháng nay không thấy mặt nhớ muốn chết…
– Đông cũng vậy… Không được nói chuyện với Chiêm buồn lắm…
Chiêm chạy chậm lại khi thấy nhà cửa càng lúc càng nhiều hơn.
– Tới rồi hả Chiêm?
– Dạ tới rồi…
Chiêm đùa. Đông cũng đùa lại.
– Xời ơi… Sao thầy giáo lễ phép vậy…
Chiêm dừng xe lại trước cửa một ngôi nhà lá nằm dọc theo con lộ đá. Bà chủ quán đang mang bầu, đon đả chào hỏi hai khách lạ. Chiêm gọi hai ly nước dừa xiêm, năm cái bánh phồng nếp và năm cái bánh phồng mì. Hai đứa ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn cạnh cửa sổ ngó xuống con rạch nhỏ đầy nước. Hai ly nước dừa xiêm được mang ra đặt lên bàn. Đợi cho bà chủ quán đi vào trong bếp nướng bánh phòng, Đông mới đưa ly nước dừa lên uống ngụm nhỏ rồi thì thầm.
– Chiêm tới đây hoài hả?
Hớp một ngụm nước dừa, Chiêm cười lắc đầu.
– Một lần… Tháng trước đi Ba Tri với một người bạn nên ghé đây uống nước… Có chuyện gì vậy Đông?
– Dạ… Chỉ sợ gặp người quen…
Hai đứa im lặng uống nước cho tới khi bánh phồng được mang ra. Bẻ cái bánh phồng nếp nóng dòn ra làm đôi, Chiêm đưa cho Đông phân nửa. Nàng bẻ miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai chầm chậm.
– Ngon hông Đông?
– Dạ ngon mà hổng bằng nhà làm…
Đông vừa nhai vừa trả lời. Chiêm cười.
– Chắc tại Đông ăn bánh phồng mòn răng rồi…
Đông háy người ngồi đối diện.
– Mòn đâu mà mòn… Răng của người ta còn nguyên nè…
– Đâu đưa coi mới tin…
Đông há miệng ra bày hai hàm răng còn đủ ba mươi hai cái.
– Như vậy là mòn lưỡi…
Đông lè lưỡi ra khiến Chiêm bật cười hắc hắc. Hai đứa cười đùa và nói chuyện tào lao với nhau như cố quên và gắng không đề cập tới những chuyện khác. Họ chỉ cần ngồi bên nhau. Đủ rồi.
– Mấy giờ rồi Chiêm?
– Hai giờ…
Đông thở dài nhè nhẹ.
– Lẹ thật… Mình ăn hết bánh phồng rồi đi về nghen Chiêm…
Chiêm gật đầu. Ngước nhìn Chiêm giây lát, Đông chầm chậm lên tiếng.
– Chiêm nhớ giữ gìn sức khỏe nghen… Đi đứng nên cẩn thận…
Tuy ngạc nhiên khi nghe Đông dặn dò mình song Chiêm vẫn vui vẻ gật đầu.
– Chừng nào mình gặp lại hả Đông?
– Chắc lâu lắm…
Câu trả lời rơi vào im lặng và sự im lặng đó kéo dài trên suốt quãng đường về. Gần tới ngã ba cô mới lên tiếng.
– Chiêm ngừng xe cho Đông xuống đây đi…
Chiêm ngừng lại và tắt máy xe. Đông cười nói một câu hơi tối nghĩa.
– Chiêm cẩn thận nghen… Nhớ coi chừng…
Gật đầu Chiêm đứng im nhìn theo Đông đi từ từ vào con đường đất chạy sâu vào khu vườn dừa âm u.
– Đông…
Nghe tiếng gọi Đông dừng bước và quay lại. Tất tả đi tới đứng trước mặt của Đông, Chiêm nhìn đăm đăm vào mặt rồi chậm chạp lên tiếng.
– Tôi nhớ Đông…
Nói xong anh cầm lấy bàn tay của Đông. Tuy không có cử chỉ gì khác, Đông cũng để yên bàn tay của mình trong tay Chiêm. Lát sau hai người quay mặt đi hai đường khác nhau. Chiêm đi về phía bên này còn Đông đi về phía bên kia. Họ, mỗi người đều có hướng đi khác nhau, cũng như đời sống của họ đã được phân định sẵn. Một người theo phe bên này. Còn một người theo phe bên kia. Đứng nhìn dáng đi của Đông, Chiêm cảm thấy chất nước mằn mặn từ từ ứa ra trong mắt của mình. Anh tự hỏi tại sao Đông bị bắt buộc theo phe bên kia còn anh lại phải theo phe bên này. Tại sao lại có sự phân biệt đó? Tại sao?
Trời trưa nắng gắt. Quận đường vắng lặng. Ngồi trước sân hút thuốc Chiêm thấy người lính gác đứng im nơi trạm canh tại cổng chánh. Vòng đai an ninh của quận đường có sáu trạm gác. Mỗi trạm gác ban ngày chỉ có một người canh nhưng ban đêm lại có nửa tiểu đội đóng để phòng ngừa địch quân tấn công một cách bất ngờ. Hít hơi thuốc lá anh mỉm cười nhớ lại trưa hôm qua đi Sơn Đốc với Đông. Sau khi bày tỏ nỗi lòng của mình anh cảm thấy nhẹ nhỏm. Điều khiến anh sung sướng nhất là Đông, dù chưa nói ra thành lời, song cũng không có cử chỉ hay thái độ nào chối từ tình cảm của anh dành cho cô. Đông có lý do để dè dặt và kín đáo trong tình cảm. Cô đang sống trong một tổ chức mà mọi tình cảm cá nhân đều phải được giấu kín; mọi suy nghĩ riêng tư đều phải thích ứng với đường lối của đảng. Khi có sự xung đột giữa lợi ích cá nhân và lợi ích của tập thể hay của đảng thời lợi ích cá nhân phải bị dẹp bỏ. Nói tóm lại trong guồng máy của đảng thì cá nhân phải tuyệt đối phục tùng đảng bất kể đảng đúng hay sai. Chiêm lắc đầu nghĩ mình khó mà sống trong một guồng máy như vậy. Anh bật cười khi nhớ lại lời dặn dò của Đông: ” Chiêm ráng giữ gìn sức khỏe nghen… Đi đứng cẩn thận… Chiêm cẩn thận nghen… Nhớ coi chừng…’‘. Đột nhiên một ý nghĩ nháng lên trong trí não. Tại sao Đông lại dặn mình như vậy… mà lại dặn dò tới hai lần… Hay là Đông muốn nhắn nhủ điều gì với mình. Nó phải quan trọng và cấp bách lắm nên Đông mới nhắc lại hai lần. Tại sao lại ” đi đứng cẩn thận…”. Tại sao lại ” nhớ coi chừng…” Chiêm loay hoay tìm câu trả lời trong lúc ngồi uống cà phê, hút thuốc và đọc sách để cho qua thời giờ.
Cầm ly cà phê nguội ngắt đưa lên miệng hớp ngụm nhỏ, anh lơ đãng nhìn con đường lưa thưa người đi. Người lính gác dường như ngủ gục vì không thấy anh ta đi lại. Ngó xế qua khu gia binh anh thấy bóng người xuất hiện. Khi người đó lại gần anh giơ tay ngoắc.
– Anh Chín…
Nghe tiếng Chiêm gọi, Chín Được bước nhanh tới.
– Thiếu úy đang làm gì dậy?
Chín Được lên tiếng hỏi khi thấy Chiêm đang ngồi một mình nơi ngạch cửa.
– Đang uống cà phê. Làm ly nghen?
Chín Được gật đầu ngồi xuống. Chiêm bỏ vào trong lát sau mang ra cho Chín Được ly cà phê đen còn nóng.
– Trời hầm quá chắc sắp mưa…
Hớp ngụm cà phê xong đốt điếu thuốc, bập bập mấy hơi, Chín Được nói với Chiêm.
– Thiếu úy có nghe ông quận và trung úy Điền nói mình đi đâu chưa?
Chiêm lắc lắc đầu.
– Chưa nghe… Tình hình lúc này hơi yên…
Rít liền hai hơi thuốc, nhả khói ra từ từ, Chín Được lắc đầu.
– Hổng có yên đâu thiếu úy… Tụi nó đang tìm cách chơi mình đó…
– Vậy à… Cách gì vậy anh Chín?
– Ai biết được… Tôi nghiệm cứ khi nào yên lâu lâu một chút là thế nào cũng nổ lớn…
Nói tới đó Chín Được dừng lại. Anh ta chăm chú nhìn ba người đang chậm chạp đi tới gần quận đường. Đôi mày lưỡi mác của người lính địa phương có hai chục năm kinh nghiệm cau lại. Ánh mắt sáng trưng nhìn trừng trừng ba người đàn bà đi tới gần. Thấy Chín Được chăm chú nhìn, Chiêm cũng để tâm quan sát. Anh thấy người đàn bà mặc bà ba trắng quần đen, quảy trên vai cây đòn gánh với hai cái thúng lớn. Hai người đi sau, mỗi người bưng một cái rỗ lớn bên hông. Khi đi tới ngay cổng của quận đường, người đàn bà quảy gánh đặt thúng xuống đất rồi xục tìm cái gì trong đó đoạn đứng bật dậy. Một vật đen đen từ trong tay của người đàn bà đó vọt qua đầu hàng rào kẽm gai rồi rơi xuống gần chỗ họ ngồi. Chín Được hét lớn vào tai Chiêm.
– Lựu đạn…
Chiêm phản ứng cùng lúc với Chín Được. Hai người lính thám kích nhào xuống sát đất. Ầm… Tiếng nổ lùng bùng lỗ tai. Đất cát bay rào rào. Tạch… Tạch… Tạch… Tiếng AK nổ liền theo. Đạn xói vào tai, ghim vào vách xi măng. Ầm… Ầm… Lựu đạn nổ liền hai tiếng chát chúa. Đất cát bay vào mặt rát rạt. Lăn tròn vào tận trong góc nhà ngay chỗ giá súng, Chiêm ném khẩu M16 cho Chín Được. Chụp lấy khẩu súng, Chín Được kéo cơ bẩm. Đạn của địch vẫn nổ đều mà không nghe tiếng súng của phe nhà. Điều đó cho Chiêm biết người lính gác cổng đã bị bắn gục ngay loạt đạn đầu tiên. Nghiến răng, một tay chụp khẩu M16 của mình, tay kia xách dây đạn anh bò ra cửa vừa đúng lúc khẩu M16 của Chín Được bắt đầu nổ. Có lẽ chỉ muốn đánh nhanh và rút nhanh nên sau khi ném lựu đạn và nổ vài loạt súng phủ đầu, ba người lính đặc công của mặt trận chia nhau chém vè vào trong khu nhà của dân chúng. Ra ngoài trạm canh quan sát Chiêm thở dài khi thấy người lính gác nằm chết. Bây giờ anh mới nghiệm ra câu dặn dò của Đông. Cô ta đã biết trước cuộc đột kích vào quận đường của nhóm đặc công. Có thể cô ta là kẻ chỉ huy hoặc có liên hệ tới vụ đột kích này. Vì chút tình cảm riêng tư, cô ta đã nhắn ngầm cho anh mà anh lại không nghĩ ra. Xém chút nữa anh ăn miểng mãng cầu rồi bằng không cũng lãnh nguyên băng AK. Đứng im nhìn về phía vườn dừa âm u anh như thấy được ánh mắt buồn của Đông đang dõi trông từng bước chân của mình. Không nhiều thời ít anh đã nợ cô du kích tóc dài đó món nợ ân tình khó mà trả được.