chúng ta
một lũ người thương với tật
38 năm
sống bằng nỗi ngậm ngùi
tôi thua trận
mất cánh tay
mù con mắt
thân thể đầy vết cắt
nhìn cái sẹo
nghe nhức hoài giấc mộng hồi hương
anh thắng trận
khập khểnh chiếc chân giả
cảm thấy đời lao đao không ” định hướng thị trường… ”
nhọc nhằn cơm với áo
khói thuốc lá cháy thành hơi phiền muộn
chút rượu đắng đã mềm môi
nghêu ngao câu ” làm gì cho hết nửa đời sau ”
tôi với anh
những người đau thời cuộc
May mắn,
tôi được chiếc xe lăn
quạnh hiu trong tuổi già đơn độc
anh lết lê vĩa hè
sống trong lòng quê hương mà tưởng chừng xứ lạ
nhìn non sông đổi mới
dân mình được cởi trói
mà sao nghe nặng những xích xiềng…
chu sa lan