Vọng cố hương hề…
Còn hơn tháng nữa tôi đã sống đời dân tị nạn, kẻ ly hương đúng 38 năm. Thời gian đủ dài, với bao biến chuyển, đổi thay. Quê hương chỉ có trong trí tưởng, kỹ niệm đứt nối và những cơn mơ gãy vỡ. Dĩ nhiên là quê hương vẫn còn đó. Nước VN vẫn còn đó, nhưng dường như ở đâu đó trong góc cạnh của tâm hồn, tôi mơ hồ cảm nhận quê hương nghe như thật xa, thật lạ và có một khoảng cách không lớn lắm song cũng đủ để làm đứt đoạn sự cảm thông. Dường như quê hương không còn là quê hương của tôi nữa dù tôi vẫn thương, vẫn nhớ, vẫn hoài mong một ngày trở lại mảnh đất mà tôi đã sinh ra và lớn lên. Mảnh đất nghèo khổ, nhỏ hẹp đó còn đầy kỹ niệm tuổi thơ, tuổi mới lớn học trò và tuổi thanh niên nóng đau lửa đạn.