Cũng Đành 13 – 16

cungdanh

13.

Chờ cho Chiêm ngồi vào ghế và cài dây an toàn xong, Đông mới lên tiếng. Giọng của nàng sũng nước mắt.

– Đông xin lỗi anh Chiêm… Đông làm phiền anh nhiều quá…

Nhìn vào mặt của Đông, Chiêm nói bằng giọng dịu dàng và an ủi.

– Đông không có gì để phải xin lỗi anh hết. Tai nạn xe cộ mà…

– Anh Chiêm phải trả tiền nhà thương và xe cộ hư hao nè…

Chiêm cười nhẹ lắc đầu.

– Tiền bạc thời đâu có gì đáng quan tâm. Em không có bị thương tật gì anh mừng rồi…

Ngừng lại như ngẫm nghĩ giây lát, anh mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

– Cũng may nhờ vụ em đụng vào xe khác mà anh mới có một đề nghị như thế này… Đông có muốn nghe anh bàn về một chuyện quan trọng không?

– Dạ… Em muốn nghe… Anh cứ nói đi nếu làm được em sẽ làm…

– Sở dĩ anh phải trả tiền bệnh viện vì Đông không phải là vợ của anh. Nếu em là vợ anh thời bảo hiểm của anh sẽ trả hết mọi chi phí của bệnh viện…

Nghe nói như vậy Đông có vẻ suy nghĩ. Giây lát nàng quay nhìn Chiêm.

– Có nghĩa anh Chiêm muốn cưới Đông làm vợ?

Chiêm mỉm cười.

– Như anh đã nói với Đông lúc trước, anh không ép em phải lập gia đình với anh khi em chưa sẵn sàng hoặc chưa muốn. Anh chỉ muốn nói mình làm giấy hôn thú với nhau thôi. Có giấy tờ hợp pháp thời em mới được hưởng những quyền lợi của một người hôn phối của anh. Bảo hiểm sức khỏe của anh sẽ trả hết phí tổn khi em có bịnh hoạn hoặc thương tật do tai nạn xe cộ…

Đông gật đầu cười.

– Em hiểu ý của anh…

– Mình chỉ làm hôn thú trước tòa thôi chứ thực sự thời mình chưa phải vợ chồng cho tới khi nào em sẵn sàng. Mình sống chung nhà nhưng phòng ai nấy ở, giường ai người đó ngủ…

Vì chú ý lái xe nên Chiêm không thấy được nét mặt của Đông. Nàng có vẻ lo âu, bối rối và sờ sợ như đang phải đối diện với điều gì kỳ cục. Đôi mắt long lanh buồn của nàng ươn ướt.

– Dạ… Nếu anh đã phân trần như thế thời Đông nhận. Đông không muốn làm anh buồn… với lại làm như thế có lợi cho hai đứa mình…

Lái xe bằng tay trái, Chiêm đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Đông.

– Anh yêu Đông… Anh muốn bảo bọc em để em có một tương lai tốt đẹp hơn. Mai mốt học hành xong em sẽ đi làm có tiền gởi về giúp đỡ gia đình của em. Ba má em đã già chắc sẽ cần sự giúp đỡ của em nhiều lắm… Em gái của em cũng vậy nữa…

– Dạ… Vậy chừng nào mình đi làm hôn thú để chính thức thành vợ chồng…

Chiêm cười nhẹ khi nghe Đông nhấn mạnh năm tiếng ” chính thức thành vợ chồng ”.

– Càng sớm càng tốt… Ngày mai Đông chỉ học Anh văn buổi sáng. Vậy trưa anh sẽ tới trường đón Đông đi làm hôn thú nghen…

– Dạ…

Cười cười Chiêm quẹo trái nơi ngã tư có đèn xanh.

– Ủa mình không về nhà hả anh?

– Không… Mình đi mua…

– Mua gì hả anh?

– Mua nhẫn cưới…

Liếc nhanh sang bên cạnh, Đông thấy Chiêm cũng đang nhìn mình.

– Ra tòa làm giấy hôn thú mà hổng có nhẫn cưới thời ông tòa ổng đâu có chịu chứng nhận mình là vợ chồng. Anh phải mua cho em chiếc nhẫn kim cương…

Nhẹ lắc đầu, Đông nói nhỏ và chậm.

– Em không cần nhẫn kim cương mắc tiền đâu. Tình nghĩa mới quan trọng…

Chiêm gật đầu cười.

– Anh biết… Nhưng nhập gia tùy tục… Ở xứ này hai người lấy nhau phải có nhẫn cưới… Còn quần áo mới nữa… Còn đi hưởng tuần trăng mật nữa…

Đông làm thinh. Biết không cản được Chiêm nên nàng im lặng để mặc anh chở mình đi mua sắm. Phải mất hơn giờ đồng hồ hai đứa mới mua được cặp nhẫn cưới và quần áo. Ra tới xe, mở cửa cho Đông ngồi vào ghế, Chiêm cúi đầu xuống cười nói.

– Chiều nay mình đi ăn nhà hàng…

– Ăn ở nhà hổng được sao mà mình phải ăn nhà hàng… Tốn tiền anh ơi…

Giọng của Đông có chút gì âu yếm hơn. Sau khi bằng lòng làm hôn thú với Chiêm, nàng không còn dùng hai tiếng ” anh Chiêm ” nữa. Người đàn bà Việt Nam, không có ai gọi chồng của mình bằng tên.

– Em muốn ăn ở nhà…

Đông ngước lên nhìn trong lúc Chiêm cúi đầu xuống. Khoảng cách hai khuôn mặt thật gần. Người này cảm thấy hơi thở của người kia phả vào mặt mình mang theo chút hương tình dịu dàng và ấm áp. Ánh mắt long lanh buồn của Đông như sáng lên chút hạnh phúc bọt bèo và mong manh.

– Em muốn làm tiệc nhỏ để hai đứa mình ăn mừng…

Hiểu ý của người vợ sẽ làm hôn thú với mình ngày mai, Chiêm cười hiền.

– Em muốn thời anh chiều em… Chỉ sợ em cực…

– Cực gì… Nấu ăn ở bên này sướng quá… Chỉ mở lò là xong…

Đóng cửa xe, đi trở lại ghế của mình, Chiêm chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đậu. Ngồi im nhìn xe cộ lưu thông Đông thầm thở dài. Ngày mai làm giấy hôn thú với Chiêm mà sao nàng không cảm thấy vui mừng lắm. Không mừng. Không vui. Không háo hức. Không nôn nóng. Không gì hết. Tâm hồn nàng rỗng trống. Lòng nàng có chút gì hiu quạnh. Cảm thấy bứt rứt khi biết mình không vui mừng trong ngày làm hôn thú với Chiêm; tuy nhiên nàng không thể thố lộ tâm tình của mình cho anh biết vì không muốn làm anh buồn. Nàng biết anh là người nặng tình cảm do đó rất dễ bị xúc động và đau buồn.

Đông quay qua nhìn Chiêm khi anh quẹo vào đường Walnut. Ráng nở nụ cười tươi tắn, nàng đùa một câu.

– Vậy là ngày mai em có quyền trang hoàng lại nhà cửa theo ý của em. Đúng không?

 Gật đầu cười, Chiêm cũng đùa lại một câu.

– Không cần đợi tới ngày mai… Ngay bây giờ em muốn làm gì thì làm… Nhà của em mà…

– Vậy hả… Sai anh đào đất, tưới nước, bón phân được hông?

– Được… Nhất vợ nhì con mà…

– Vậy anh đứng thứ mấy?

– Ông trời ổng giành đứng thứ ba nên anh đành phải đứng sau lưng ổng…

Đông cười hăng hắc. Nhìn nét mặt vẫn còn vướng mắc buồn rầu của Đông, Chiêm cảm thấy tiếng cười của nàng có chút chút trong sáng và tươi vui như mười mấy năm về trước khi họ còn ngồi bên nhau nơi con lộ đá. Đôi mắt ẩn dụ nỗi buồn u uẩn đã ánh lên chút mơ màng cũng như giọng nói âu yếm và tình tứ hơn. Vừa quẹo xe vào nhà chứa xe, Chiêm vừa sửa lại bốn câu ca dao để bày tỏ tình cảm của mình.

Anh đi trên đường Ba Vát

Anh đạp cát, cát nhỏ,

Anh đạp cỏ, cỏ mòn,

Yêu em từ độ trăng tròn,

Bây giờ trăng khuyết vẫn còn yêu em…

Đông ứa nước mắt. Nàng hiểu được tình yêu tha thiết và sâu đậm mà Chiêm dành cho mình. Xe dừng, chưa vội mở cửa nàng cất giọng thì thầm.

– Anh thương em thì thương cho chắc

Có bỏ thì bỏ cho luôn,

Đừng làm theo thói ghe buôn,

Nay đi, mai ở thêm buồn dạ em…

Mở cửa xe, bước ra ngoài, Chiêm thò đầu vào nhìn cô gái làng Lương Hòa.

– Cây khô chết đứng giữa trời

Chết thời chịu chết, không bội lời hẹn xưa…

Đông quay mặt qua bên kia như muốn che đậy cảm xúc. Nàng ứa nước mắt trong lúc khom người bước ra khỏi xe.

– Em muốn trồng cái gì hả Đông?

– Dạ… Trồng bông hoa cây cỏ. Trước nhất em muốn có một vườn rau…

Chiêm gật gù nhìn ra ngoài trời. Mùa hè nên mặt trời vẫn còn ở trên đọt cây cao dù đã hơn năm giờ chiều.

– Chuyện trồng bông hoa cây cỏ để từ từ mình làm cũng được. Ăn cơm xong anh chở em đi coi xe…

– Xe gì nữa?

Đông hỏi gọn. Chiêm cười nhìn nàng.

– Chiếc xe kia bị hư nhiều quá hổng sửa được đâu. Bởi vậy anh phải mua cho em chiếc khác…

– Em xin lỗi… Em làm phiền anh quá…

Chiêm cười nhẹ. Cầm lấy bàn tay thon mềm của người con gái sẽ làm hôn thú với mình ngày mai, anh thì thầm vào mái tóc ngát mùi hương bông dừa.

– Anh không có may mắn ở rể nhà ba má em…

Đông ngước lên. Làn da mặt trắng xanh của nàng hồng lên. Lời tình tự của Chiêm rót vào tai nàng.

– Chiếc xe là sính lễ của ba má anh cho em…

Nhìn sâu vào mắt người sẽ làm giá thú với mình nàng mỉm cười. Hơi thở và giọng nói nhà quê của cô gái Lương Hoà thoảng đưa.

– Em thương anh… Mình yêu nhau hoài nghen anh…

Chiêm gật đầu thay cho lời nói. Thầm hít mùi hương bông dừa trên tóc của Đông, anh mơ hồ thấy lại hình ảnh của mình với nàng ngồi câu cá bên bờ đìa có nhiều hoa súng màu tim tím lung lay theo cơn gió đồng kéo về từ khu vườn dừa âm u nằm bên bờ sông Bến Tre. Mười năm trước, ở trong khoảng không gian lặng thinh anh cảm nhận ra một điều, dù có bị cách ngăn bởi những đối nghịch của đời sống, tình thương yêu giữa anh với Đông chính là sợi dây ràng buộc vững bền nhất. Bởi vậy dù xa cách anh vẫn yêu, mãi mãi yêu thương cô gái của làng Lương Hòa.

Chậm bước trên những bực thang nơi tiền đình của tòa án, Đông lơ đãng ngắm người đi bộ trên lối đi tráng xi măng chạy dọc theo con đường dập dìu xe cộ. Nắng hè chói chang cộng thêm cái nóng hơn 90 độ làm cho nàng phải tựa vào vai của Chiêm. Sau khi ký tên vào tờ giấy giá thú, nàng cảm thấy thêm nhiều ràng buộc với anh.

– Mệt hả Đông?

– Dạ hổng mệt mà nóng quá…

Khẽ gật đầu, Chiêm vòng tay ôm ngang hông người vừa làm hôn thú với mình chưa được một giờ. Quay mặt qua cười với Chiêm, Đông nắm lấy bàn tay của anh và bóp nhè nhẹ như biểu lộ một âu yếm.

– Nắng chói mắt em…

Đông nũng nịu thốt trong lúc lục bóp tìm chiếc kính mát. Chiêm cười thì thầm vào tóc nàng.

– Để anh hôn vào mắt cho em khỏi bị chói nắng…

Đông lắc đầu lia lịa. Nàng vẫn chưa lột bỏ được cái chất e thẹn của cô gái quê mặc dù đang đứng giữa xã hội tự do và phóng túng của nước Mỹ.

– Hổng được đâu… Người ta cười chết…

– Ai cười…

– Người ta chứ ai… Họ ngó hai đứa mình cà…

Chiêm bật cười hăng hắc. Nhìn sâu vào mắt người vợ mới cưới, anh nói trong tiếng cười.

– Ở đây không giống như ở nước mình đâu. Người Mỹ thấy con trai và con gái hôn nhau ngoài đường, họ còn vỗ tay hoan hô nữa…

– Thật hả?

– Ừa… Ở đây tự do lắm nhất là tự do luyến ái… Nụ hôn là biểu tượng của sự bắt đầu của tình yêu mà…

– Thôi kỳ lắm…

Chiêm bật cười vì sự e thẹn của Đông. Vòng tay ngang hông anh dìu nàng bước xuống bực thang cuối cùng rồi hai người thong dong sóng bước về chỗ đậu xe bên vệ đường.

Tay vẫn còn cầm cuốn tự điển Việt Anh mà Chiêm vừa đưa cho sau khi ăn cơm xong, Đông liếc đồng hồ thấy chỉ 9 giờ rưởi tối. Uể oải ngồi dậy nàng đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt trước khi đi ngủ. Ngày mai phải có mặt ở lớp ESL đúng 8 giờ sáng, vì vậy nàng phải đi ngủ sớm. Nằm dài ra giường, với tay định tắt đèn nàng nghe giọng vịt xiêm cồ của Chiêm vang lên trong căn phòng sát vách.

Hò ơ… hò…

Nước mắm ngon dầm con cá đối,

Nhắc cô Đông mình trời tối tôi qua…  Ơ hò..

Không biết hỏi ai hoặc tìm kiếm ở đâu, chắc là trong sách vở, mà Chiêm lại thuộc rất nhiều ca dao của miền Nam nhất là vùng Bến Tre. Biết nàng thích ca dao do đó anh hay hò hát để chọc ghẹo nàng. Chưa kịp lên tiếng đối đáp nàng lại nghe tiếng hò của Chiêm vang lớn hơn.

– Gió đưa con buồn ngủ lên bờ,

Giường ai có rộng… hò ơ hò… cho tôi ngủ nhờ một đêm…

Đông cười im lặng không trả lời. Nàng biết nếu mình im lặng Chiêm sẽ lên tiếng tiếp và nàng thích nghe anh ê a vài câu ca dao nữa trước khi trả lời.

– Nở chi hoa tím Lục Bình.

Trôi chi trôi giữa dòng tình đôi ta…

A… Cái này hổng phải ca dao rồi… Đông nghĩ thầm trong trí của mình. Cái này là thơ… Chắc ảnh hết ca dao rồi… Ảnh bí rồi…

Ngồi dậy, len len đi ra cửa, nàng mở hé hé rồi thò đầu ra ngoài.

Gió đưa con buồn ngủ lên bờ,

Giường tôi rộng lắm… hò ơ hò… ai muốn ngủ nhờ thì qua đây… ơ hò…

Hò dứt câu Đông hơi ngạc nhiên khi nghe phòng bên cạnh nín thinh. Hay là ảnh ngủ rồi? Đông tự hỏi. Còn do dự chưa biết tính sao nàng chợt nghe tiếng hò cất lên cao.

Đôi mình mi cưới hôm nay

Cho anh hun mt cái em Hai đừng phin…

Đông nhăn nhăn mặt khi thấy Chiêm ló đầu ra khỏi cửa nhìn mình cười sằng sặc. Le lưỡi ra chọc quê ông chồng mới ký giấy hôn thú hồi sáng, nàng cất giọng cao vút.

Hai tay em cm xung bùn

Mình my lm hết, chanh hun chnào?

Chiêm bật cười hắc hắc như đắc ý. Điều đó làm cho Đông biết anh vừa tìm ra câu hò đáp lại mình.

– Cu tri đổ trn mưa rào

Bùn sình trôi hết, chnào anh cũng hun!

Nét mặt của Đông hồng lên vì câu hò cợt đùa của Chiêm. Chúm chiếm cười nàng cất tiếng hò ơ.

, mun hun thì hun cho lin

Đừng làm thlxóm ging cười em…

Chiêm làm thinh. Anh càng thêm ngượng khi nghe tiếng cười hắc hắc chứa đựng cợt đùa và chế nhạo của cô gái làng Lương Hòa. Chợt anh mỉm cười thích chí khi nhớ ra mấy câu sau.

– Tui hun mình du có la làng

Thì tui ra đó hai đàng chu chung

Tui hun mình du có làm hung

Nhơn cùng tc biến, tui chun xung sàn…

Đông bật cười hắc hắc vì bốn câu hò của Chiêm. Quay nhìn sang nàng thấy anh cũng đang thò đầu ra nhìn mình cười.

– Anh muốn qua phòng của em nói chuyện chút hông?

Khe khẽ gật đầu, Chiêm bước chậm qua phòng bên cạnh. Đông bật đèn trên trần. Ánh đèn sáng làm cho nàng cảm thấy tự nhiên hơn. Bước vào, khép cửa lại, Chiêm đứng quan sát căn phòng ngủ của Đông. Sạch sẽ, ngăn nắp và giản dị vì nàng không có nhiều quần áo hay đồ đạc.

– Em cần vài bức tranh treo trên tường…

Chiêm nói bâng quơ. Từ khi bước vào phòng anh cũng có thái độ không tự nhiên lắm. Ngay cả Đông, dù lên tiếng mời Chiêm vào phòng của mình song nàng còn ngượng ngập và bối rối nhiều hơn anh nữa.

– Dạ… mà em thích tranh đồng quê ở bên mình…

Gật đầu Chiêm nhìn nàng cười.

– Anh thích bộ bà ba của Đông…

Đông cười im lặng cúi đầu nhìn xuống hai bàn chân của mình. Chiêm ngước đầu lên nhìn trần nhà màu trắng. Dường như họ ngại nhìn nhau ở trong căn phòng ngủ ấm cúng và thân mật mặc dù họ bắt đầu trở thành vợ chồng ngày hôm nay. Nó làm cho họ nghĩ tới điều gì đó và chính điều họ nghĩ làm cho họ thêm ngượng ngùng và bối rối.

– Sáng mai Đông thức dậy mấy giờ?

– Dạ 6 giờ… Em sẽ làm điểm tâm cho anh…

– Sợ em cực…

– Em thích làm mà… Dù gì thì em cũng là…

Nói tới đó Đông nín luôn. Dù kông nhìn vào kiếng nàng cũng biết mặt của mình đỏ au. Chiêm nhìn nàng. Tia nhìn có chút gì soi mói và tinh nghịch, như anh biết nàng muốn nói lên điều gì.

– Cám ơn em đã nghĩ tới điều đó…

Cúi gầm mặt nhìn xuống thảm, Đông lí nhí.

– Em đâu có nghĩ gì đâu… Anh…

Chiêm cười có lẽ vì cử chỉ bối rối của Đông. Tằng hắng tiếng nhỏ anh nói và nghe giọng nói của mình cũng không được bình thường cho lắm

– Khuya rồi… Anh đi ngủ…

Nói xong Chiêm xoay người chậm bước ra cửa. Đông đứng nhìn theo. Miệng nàng mấp máy như muốn nói điều gì mà không thể thốt thành lời. Tay đặt lên nấm cửa giây lát, Chiêm ngần ngừ như dùng dằng nửa đi nửa ở. Lát sau anh vặn tay cầm cửa. Đông nói thật nhanh như sợ nếu nói chậm nàng sẽ đổi ý.

– Anh có muốn ngủ lại đây hông anh?

Chiêm quay người lại. Nhìn Đông đang đứng im, anh nói chậm và nhỏ.

– Không có gì phiền em chứ…

– Dạ không… Em…

Nàng chỉ nói ba tiếng nhưng đủ nghĩa để người nghe hiểu được.

– Anh hứa với Đông anh không làm gì hết. Anh chỉ muốn nằm cạnh em…

Mặt ưng ưng đỏ, Đông cười nhìn Chiêm rồi lặng lẽ leo lên giường. Nhìn Đông nằm sát vào vách và kéo mền đắp tận cổ, Chiêm cười lên tiếng.

– Em muốn để đèn hay tắt đèn?

– Dạ tắt… Sáng quá em ngủ hổng được…

Chiêm với tay bật đèn ngủ rồi mới tắt đèn trần. Căn phòng sáng mờ mờ. Hai người nằm cách xa nhau. Đông nằm sát vách còn Chiêm nằm bên ngoài.

– Anh coi chừng lọt xuống sàn…

Đông nói nhỏ khi thấy Chiêm nằm sát ra bìa giường phía bên kia.

– Anh tính chun xuống sàn mà…

Đông đưa tay lên bụm miệng để không cho tiếng cười bật ra. Chiêm cũng cười thốt lên câu.

– Good nigh em…

– Dạ… good night anh…

Hơi gật đầu, Chiêm xoay người nằm nghiêng. Đông cũng quay mặt vào vách. Hai người im lặng cố dỗ giấc ngủ dù biết khó mà yên giấc được. Thật lâu, không biết bao lâu Chiêm lên tiếng.

– Em ngủ chưa Đông?

– Dạ chưa…

– Có lẽ lần đầu mình nằm bên nhau nên khó ngủ…

Cười lặng lẽ Đông nói nhỏ.

– Em cũng nghĩ như vậy…

– Đêm mai chắc dễ ngủ hơn…

Đông im lặng như tỏ cho Chiêm biết mình không muốn tiếp tục nói chuyện hay đang cố dỗ giấc ngủ. Thấy thế Chiêm cũng không nói nữa. Không biết hai người có thật sự ngủ chưa song chẳng nghe ai động đậy hoặc lên tiếng. Căn phòng chìm vào yên tịnh.

Đang ngủ Chiêm chợt thức giấc khi nghe Đông khóc. Xoay người nằm nghiêng anh thì thầm.

– Em khóc hả Đông?

– Dạ…

– Có chuyện gì làm em khóc?

Đông sụt sùi. Nàng không thể nói cho Chiêm, người chồng của mình nghe thảm kịch mà nàng đã trải qua song còn kéo dài trong tâm tưởng của nàng cho tới hết cuộc đời.

– Dạ em nhớ nhà… nhớ má…

Đông nói dối. Nói xong nàng lại cảm thấy ray rứt khi bắt buộc phải nói dối với một người mà nàng thương yêu. Tuy nhiên nàng không thể và không dám nói sự thật vì khó mà ước đoán được phản ứng của anh. Chiêm sẽ nghĩ gì? Hành động ra sao? Anh vẫn còn thương yêu và xem nàng là vợ khi biết nàng đã bị hải tặc hãm hiếp? Chiêm sẽ khinh khi? Chiêm sẽ xa lánh? Chiêm sẽ thương hại? Chiêm sẽ ghê tởm? Những câu hỏi đó dường như không có câu trả lời thỏa đáng. Nếu không tìm ra câu trả lời nàng sẽ phải im lặng, giấu diếm cái bí mật khốn nạn, quá khứ đau buồn của mình. Liệu nàng giấu kín bí mật bao lâu nữa? Nàng tự hỏi như vậy nhiều lần.

Trong ánh sáng mờ mờ Chiêm thấy nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt của Đông. Khe khẽ thở dài anh nói bằng giọng vỗ về và an ủi.

– Thôi nín đi… Mai mốt mình về thăm nhà…

Nói xong anh vòng tay nhẹ kéo người yêu vào lòng. Nàng rúc vào sát người của anh như tìm một chở che. Vùi đầu vào trong mái tóc huyền của cô gái quê, Chiêm thì thầm.

– Anh yêu em… Anh vẫn nhớ hương tóc của em hồi xưa…

Đông nằm nghiêng. Nàng biết nước mắt của mình ứa ra chảy dài trên mặt rồi rơi xuống nệm. Nàng hơi rùng mình khi bàn tay của Chiêm mân mê khuôn mặt của mình. Liên tưởng tới bàn tay của tên hải tặc sờ soạng trên thân thể nàng cảm thấy người lạnh toát, lạnh tới độ làm cho nàng run rẩy. Cơn run rẩy thoạt đầu còn nhẹ sau tăng dần tới độ làm toàn thân giật giật lên từng cơn như bị động kinh.

– Đông… Em làm sao vậy?

Đông không trả lời được câu hỏi của Chiêm vì hai hàm răng của nàng cứng lại cùng với cảm giác bị đông cứng trong trạng thái sợ hãi và kinh khiếp…

– Ông… Ông… Tôi lạy ông… lạy ông… ông ơi… Đừng… đừng…

Đông rơi vào trạng thái hầu như mê sảng. Hai cánh tay nàng đưa lên, hai mắt trợn trừng trắng dã, miệng há ra như muốn kêu gào, nét mặt nhăn nhó vì đau đớn. Thân hình nàng giật giật mấy cái rồi mê man luôn.

– Đông… Đông… Em sao vậy?

Chiêm hốt hoảng kêu lên. Nhìn Đông nằm bất động anh hoảng sợ bèn nhấc điện thoại gọi xe cấp cứu chở nàng vào bệnh viện. Ngồi trong lòng chiếc xe cấp cứu, nhìn người vợ mới cưới đang nằm thiêm thiếp, nhớ lại cảnh tượng cùng những lời kêu van, anh mơ hồ nhận ra có điều gì khúc mắc trong tâm hồn của nàng.

14.

Lớp ESL khá đông người. Chịu khó đếm, Đông thấy đa số là người Mễ. Số còn lại là dân Á châu trong đó nàng là người Việt duy nhất. Cô giáo tên Laura, một người Mỹ nói thông thạo tiếng Mễ. Lớp học mở đầu với phần mỗi học sinh đứng lên giới thiệu tên tuổi và quốc gia mà mình đã sinh sống. Tất cả mọi người, nhất là Laura đều tỏ vẻ chú ý khi biết Đông là người Việt Nam. Quốc gia nhỏ bé hình chữ S này đang trở thành nguồn thời sự nóng của dân chúng trong nước. Ở đâu đó trong ý nghĩ của những người Mỹ ngây thơ, dễ tin; The Vietnam War có vẻ gì kỳ cục. Bị đám truyền thông thiên tả nhồi sọ, tẩy não, dân Mỹ xem cuộc chiến tranh bảo vệ tự do và dân chủ của nước Việt Nam Cộng Hòa như là cuộc chiến tranh bẩn thỉu, một ” dirty war ”. Đám phản chiến và truyền thông thiên tả không biết Đông, một đảng viên cộng sản, một kẻ chiến thắng sau cuộc chiến tranh đó, đã phải bỏ nước ra đi vì không thể sống với người cộng sản. Họ không biết nàng, kẻ thắng trận, bất kể nguy hiểm, liều lĩnh ngồi trên chiếc thuyền vượt biên, chịu bao đắng cay và tủi nhục để tìm kiếm tự do, một thứ không có ở trên xứ sở của mình. Đông không thể nói ra điều đó vì hai lý do: nàng không đủ ngôn ngữ để diễn đạt ý nghĩ của mình, vả lại dù có nói ra người ta chưa chắc đã hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh nghiệt ngã của nàng.

Buổi học đầu tiên trôi qua một cách chậm chạp. Tiếng chuông reo mãn giờ khiến cho Đông thở phào. Tay ôm tập vở nàng thong thả đi trên lối đi bộ bằng xi măng nằm lọt giữa hai hàng cây phong cành lá rườm rà. Gió đầu tháng 9 đưa lại chút mát mẻ của một ngày không có mây. Trời trong xanh. Ngước nhìn trời nàng khe khẽ thở dài. Chỉ mới ở Mỹ chưa đầy năm mà nàng phải vào nhà thương hai lần. Chi phí đều do Chiêm trả. Điều đó khiến cho nàng thêm ái ngại, mặc dù trên giấy tờ nàng là vợ của anh. Chiêm là mẫu người trai trẻ hơi có chút khác thường. Từ đêm đầu tiên hai đứa ngủ chung với nhau và nàng phải vào nhà thương thời anh rất thận trọng và e dè khi nằm chung giường với nàng. Anh không đụng chạm tới nàng, hoặc giả nếu có vô tình đụng chạm thời anh cũng có lời xin lỗi. Ở Chiêm là một lịch sự quá đáng, một cẩn trọng và giữ gìn đôi khi khiến cho nàng bực mình. Không có ái ân đã đành mà ôm ấp và hôn hít cũng không có. Hai vợ chồng sống chung với nhau, ăn cùng mâm, đôi khi ngủ cùng giường mà tuyệt nhiên giống như hai người bạn. Đông biết điều đó không do Chiêm mà chính lỗi của nàng. Đêm đêm nàng mơ tới cảnh tượng hãi hùng trên biển cả, trên hoang đảo. Nó như vết chàm trên thân thể mà mỗi lần nhìn thấy, mỗi lần hồi tưởng nàng cảm thấy đau, cái đau vô hình và hữu hình nữa. Người ta bảo hãy quên đi quá khứ để nghĩ tới hiện tại và tương lại. Nói thời dễ mà làm mới biết khó, nhất là thứ quá khứ đầy đau buồn và nhiều tủi nhục của nàng. Làm sao nàng có thể quên được hai bàn tay nhám cào, thô bạo sờ soạng trên thân thể trần truồng còn con gái của mình? Làm sao để quên đôi mắt trắng dã có những sợi gân máu màu đỏ nhìn trừng trừng mình? Làm sao để quên giọng cười khả ố? Làm sao để quên khuôn mặt nham nhở,có vết sẹo đỏ hõn trên má? Làm sao để quên hàm răng vàng khè? Làm sao để quên hơi thở nồng nặc rượu phà vào mặt mình? Làm sao để quên cái thân xác nặng nề, nhơ nhớp nằm đè lên thân thể trần truồng của mình? Làm sao để quên hình ảnh những thằng người đốn mạt đã biến nàng thành món đồ chơi của chúng trong suốt một tuần lễ dài như những dòng nước mắt tủi nhục đã chảy ra cùng với tiếng kêu thét đớn đau và uất nghẹn khi tên hải tặc đã lấy mất đi đời con gái của nàng? Làm sao? Làm sao? Làm sao để quên đi những điều đó? Ai? Ai? Ai có thể chỉ bày cho nàng cách thức để quên? Làm sao để quên? Quên hết. Quên tuốt luốt. Quên không còn gì để nhớ. May ra điên nàng mới quên được. Nhiều lúc nàng ước ao trở thành kẻ mất trí nhớ, không còn biết suy tư và đau đớn gì hết. Đang đi nàng cảm thấy đau, mắt hoa đầu váng, hai chân run rẩy, hai bàn tay lạnh ngắt, người nóng hừng hực và hầu như không còn đủ sức để bước nữa. Thấy một băng đá nàng gắng gượng lết tới ngồi xuống nghỉ mệt. Nhắm mắt lại nàng tưởng tới khuôn mặt của mẹ hiền, tới con lộ đất có rặng trâm bầu, cây keo già cỗi và cái đìa đầy nước có bông súng nở hoa tim tím nơi nàng và Chiêm ngồi bên nhau câu cá. Chiêm… Chiêm… Tên như một đồng vọng thiết tha, một vỗ về ân cần và quan hoài dịu nhẹ khiến cho nàng cảm thấy cơ thể thôi không còn lạnh và run nữa mà ấm dần lên rồi sự đau buồn cũng giảm xuống từ từ.

– Chiêm ơi… Anh ơi…

Đông mơ hồ gọi và mở mắt ra. Nắng lung linh. Lá cây xanh đung đưa trong gió hè. Ngày vẫn còn đó. Nàng vẫn sống, để phải chịu đựng thống khổ và đau buồn. Sống là chịu đựng mà.

Đang ở trong bếp, Đông mỉm cười khi nghe tiếng cửa mở và tiếng gọi thân quen ” Em ơi…” của Chiêm vang lên.

– Dạ… Em đang nấu cơm…

Chiêm bước vào bếp với nụ cười làm dịu lòng nàng.

– Anh mệt không?

– Không. Còn em?

– Dạ không. Ăn cơm xong em tính nhờ anh một chuyện…

Bước tới đứng sát vào người Đông, Chiêm thì thầm vào trong tóc của nàng.

– Em tính nhờ anh chở em đi mua cây về trồng sau khi mình ăn cơm xong hả…

Mỉm cười Đông quay đầu lại nhìn Chiêm.

– Bộ anh đọc được ý nghĩ của em à. Em cũng tính nhờ anh chuyện đó…

Chiêm cười hắc hắc.

– Vậy thời em thưởng anh cái gì đây…

Mím đôi môi của mình như để cố không cười, Đông đưa nắm tay nhỏ nhắn của mình lên.

– Thưởng cho anh cái này nè…

Cười hắc hắc một cách vui vẻ Chiêm há miệng ra ngoạm lấy nắm tay của vợ. Đông để yên không rụt tay lại. Nàng có chút gì xúc động khi Chiêm hôn nhẹ lên lưng bàn tay của mình. Đôi mắt long lanh buồn của nàng như ứa lệ vì cử chỉ âu yếm của chồng.

– Anh thay quần áo đi rồi mình ăn cơm. Hôm nay em nấu canh chua…

Hiểu ý Chiêm bước nhanh vào phòng ngủ thay quần áo. Khi anh trở ra cơm đã sẵn sàng trên bàn ăn.

– Em định mua cây cỏ bông hoa gì vậy?

Đông chưa kịp trả lời, Chiêm lên tiếng trước.

– Mua gì mua chứ em đừng mua sầu đông nghen. Với anh một sầu đông đủ rồi…

Vì bận nhai cơm nên Đông chỉ mỉm cười. Đợi tới khi nuốt cơm và uống ngụm nước xong nàng mới thốt.

– Anh hổng thích sầu đông hả?

– Thích chứ nhưng một sầu đông thôi. Một mà anh đã ná thở rồi…

Đông bật cười hăng hắc. Lâu lắm rồi Chiêm mới được nghe giọng cười có hơi hám hạnh phúc của cô gái mà anh không ngừng thương yêu. Đặt đôi đũa xuống bàn Đông cười nói.

– Vậy hả… Anh sợ thì anh buông em ra đi…

Dao phay kề cổ, máu đổ tôi không màng

Chết tôi tôi chịu chớ buông nàng tôi không buông… mà ôm luôn…

Đông ôm bụng cười khi nghe Chiêm ngâm nga. Nàng nhớ lại thuở hai đứa mới quen nhau, anh cũng đã hò hai câu này để tán tỉnh mình.

– Sao em ăn ít vậy?

Chiêm hỏi khi thấy Đông ăn chỉ có một chén cơm rồi ngưng.

– Em sợ ăn nhiều mập… Anh ăn hết đi… Em nấu cho ngày mai luôn…

Chiêm nhăn nhăn cái mặt đồng thời nhìn chằm chằm vào người của Đông.

– Em đâu có lên cân đâu mà sợ. Với lại em có nặng thêm vài ký lô anh cũng cõng em được mà…

Hơi đỏ mặt vì cái nhìn của Chiêm rồi nghe thêm câu nói giễu cợt của anh, Đông hứ tiếng nhỏ đứng dậy bước vào trong bếp.

– Em đi đâu vậy. Anh chưa ăn xong mà…

– Lấy trái cây…

Chiêm tủm tỉm cười khi thấy Đông trở ra với dĩa trái cây thật lớn. Lựa trái táo ngon nhất nàng từ từ cắt ra làm bốn miếng rồi gọt vỏ. Dù Chiêm giải thích là ăn táo có vỏ bổ hơn song Đông vẫn không chịu nghe theo lời của anh. Mỗi khi ăn trái táo nàng thích cắt ra từng miếng nhỏ rồi gọt bỏ lớp vỏ bên ngoài. Lâu ngày vì lười và có người gọt sẵn nên Chiêm cũng ăn theo cách đó.

– Đi… Em lái xe hay anh lái?

Cầm lấy cái bóp da, Đông nói nhanh.

– Anh lái đi… Anh biết đường mà…

Sau khi bị tai nạn, Đông rất ngại lái xe trừ những khi bị bắt buộc như đi học hay đi đâu một mình. Thường thời nàng cũng ít khi đi đâu như mua sắm quần áo, nữ trang, giầy giép vì lẽ giản dị không có tiền. Chiêm, rất tế nhị và cũng nhiều tín nhiệm, đã để tên nàng vào chung chương mục ngân hàng của anh đồng thời nói nàng có quyền mua bất cứ cái gì nàng muốn. Tuy vậy Đông chưa bao giờ đi mua một mình vì ngại ngùng và tự ái. Nàng biết mình đã làm phiền Chiêm quá nhiều. Chi phí của hai lần nàng vào nhà thương lên tới hai ba ngàn đô la và Chiêm phải trả dần dần mỗi tháng.

Quẹo xe vào tiệm bán cây cỏ quen thuộc Chiêm cười hỏi.

– Em định mua hoa gì hả Đông?

– Hổng biết… Em muốn kiếm hoa gì là lạ…

Đông không muốn nói cho Chiêm biết, nàng tìm đủ cách làm cho nàng luôn bận rộn để đầu óc không nghĩ ngợi, không có thời giờ hồi tưởng lại chuyện cũ. Nàng cũng định năn nỉ với Chiêm để cho nàng đi làm bán phần sau giờ học Anh văn ở trường. Cách đây mấy tuần nàng có nêu ý kiến đi làm song anh khuyên nàng nên chú tâm vào chuyện học tiếng Anh để chuẩn bị thi lấy bằng GED. Có được bằng trung học phổ thông này nàng mới ghi danh học y tá được.

– Em muốn đi làm…

Đông quay qua nhìn Chiêm. Thấy anh cũng nhìn lại mình nàng cười nói tiếp. Giọng của nàng thấp xuống như nài nỉ.

– Em đi làm một chút thôi… Tuần lễ chừng mươi, mười lăm tiếng. Ở không chán quá và em cảm thấy mình vô dụng…

Chiêm thầm thở dài. Anh hiểu được ý nghĩ của Đông, một người ưa hoạt động và có tính tự lập.

– Ừ… Để anh hỏi người quen. Làm trong tiệm bán quần áo em chịu không?

Đông gật đầu nói không do dự.

– Làm cái gì cũng được… miễn là cho qua thời giờ và có tiền chút chút để bao anh ăn nhà hàng…

Chiêm bật cười hắc hắc. Anh chưa kịp mở miệng Đông nói trước.

– Em xài tiền của anh hoài… Em cảm thấy bứt rứt…

Chiêm gật đầu cười như thông cảm.

– Ừa… Em đi làm cũng được… Tuần trước anh có nói chuyện với chủ nhà thời ông ta cho biết nếu mình muốn mua nhà ông ta sẽ bán rẻ cho mình…

Đông reo lớn.

– Vậy thì em đi làm để dành tiền mua nhà…

Chiêm cười thầm vì ý nghĩ thơ ngây của Đông. Nàng đi làm lương 2 đồng 30 chục xu một giờ, lại làm bán phần thời tiền lương đó chỉ đủ cho nàng đổ xăng và xài vặt thôi. Nếu để dành chắc cũng phải chục năm mới đủ tiền đặt cọc để mua cái nhà mấy chục ngàn. Dù vậy anh cũng không muốn nói cho nàng biết vì sẽ làm nàng cụt hứng.

– Ừ… Nếu em phụ anh để dành thời mình sẽ mua nhà sớm hơn…

Chiêm nói trong lúc quẹo xe vào tiệm bán bông hoa cây kiểng. Mở cửa bước xuống, hít hơi dài không khí nóng hơn 90 độ chứa đầy hương của đủ mọi thứ bông hoa, Đông cười nói với chồng.

– Thơm quá…

Chiêm cười. Anh cảm nhận ra một điều là, Đông lấy lại nét tươi vui khi gần gụi hoặc có dịp tiếp xúc với thiên nhiên hay bất cứ nơi nào có bông hoa cây cỏ. Nàng thích rủ rê anh đi dạo trong rừng cây, đi bộ trên những con đường mòn hoang vu ngắm nhìn chim bay, đàn nai gặm cỏ, con sóc chạy kiếm mồi ha dựa gốc cây lắng nghe chim hót. Dường như nàng không cảm thấy tự nhiên và thoải mái khi chung đụng với con người. Dường như có lý do thầm kín nào đó khiến nàng không thích gần gụi với đồng loại của nàng.

– Anh ngửi được mùi của bông dừa…

Chiêm vừa cười vừa nói dù biết mình nói không đúng. Làm gì có mùi bông dừa ở trên đất Mỹ. Họa chăng mùi hương đồng quê đặc biệt đó chỉ có trong trí tưởng của anh hay của cô gái làng Lương Hòa đang đứng nhìn anh với ánh mắt nửa âu yếm nửa buồn rầu. Âu yếm còn có lời diễn tả; song buồn rầu dường như là im lặng mênh mông đắm chìm trong khu vườn dừa ngợp ánh trăng mùng mười của thứ quá khứ xa xăm và lạc loài chỉ trở về qua giấc ngủ trở trăn của ngày xa xứ sở. Phải sống xa quê hương anh mới nhớ, mới thương mảnh đất nghèo khổ của mình. Một lần cùng người bạn học, ba tháng hè làm một chuyến viễn du xuyên bang, anh mới nhận ra một điều. Xứ này, dù sang giàu, đẹp đẽ, văn minh và tân tiến; nhưng với anh nó thiếu một điều thật cần thiết. Đó là tình tự của quê hương. Thứ tình tự không định bởi giá trị của vật chất mà thành hình từ nỗi buồn sâu thẳm của một dân tộc có chặng đường dài hun hút đằng sau lưng đầy vinh nhục, đắng cay và khổ ải.

– Mình đi chưa anh?

Chiêm mỉm cười. Tiếng ” mình ” của Đông nghe thật thân quen như vợ nói với chồng. Bắt gặp nụ cười của Chiêm, Đông đỏ mặt quay nhìn chỗ khác.

– Mình đi trước đi mình…

Chiêm nói trong tiếng cười chứa âm hưởng tha thiết và đùa cợt. Hiểu nghĩa câu nói của Chiêm, Đông háy anh một cái rồi ngoe nguẩy bước đi trước. Có những điều nàng thay đổi mà cũng có những điều nàng sẽ không bao giờ chịu cải sửa. Lúc nào nàng cũng mặc quần dài dù mùa hè nóng trăm độ. Thiên hạ mặc quần ngắn, quần cụt, áo hở cổ, áo tắm; mặc kệ họ; riêng nàng vẫn quần dài phết gót chân và mang giày vớ hẳn hoi. Anh có hỏi lý do thời nàng cho biết không thích bị người lạ nhìn hay ngắm nghía một phần thân thể của mình. Ở nhà cũng vậy. Nàng luôn luôn ăn mặc kín đáo. Họa hoằn lắm Chiêm mới thấy nàng mặc áo cánh cụt tay. Dường như có lý do thầm kín nào đó khiến cho nàng sợ không dám phô bày thân thể ngay cả ở nơi kín đáo như trong nhà hay trong phòng ngủ. Có lẽ nàng vẫn còn giữ nguyên cái tính e thẹn của một cô gái ở nơi quê mùa vốn không quen khoe thân thể của mình ra trước mặt người khác kể cả chồng của mình.

– Đông ơi…

Đang đi sau lưng Chiêm chợt lên tiếng. Đông hơi lơi bước chờ. Tiến lên song song với nàng, Chiêm vừa cười vừa thì thầm điều gì mà Đông mặt đỏ au, còn đầu thời lắc lắc.

– Thôi đi… anh đừng có nói xàm… Ai làm vậy người ta cười chết…

– Anh đâu có cười em đâu…

Đông quay qua nhìn Chiêm với ánh mắt long lanh buồn. Thấy ánh mắt của nàng Chiêm vội lên tiếng.

– Anh nói chơi em đừng để ý…

Chiêm không nghe được tiếng thở dài thầm lặng của Đông. Nàng biết đã là vợ chồng thời chuyện ân ái phải có. Đó là việc tự nhiên và cần thiết như ăn ngủ, làm việc và học hành. Nàng yêu Chiêm và nàng không phủ nhận điều đó. Nàng cũng biết tình yêu giữa hai vợ chồng sẽ không trọn vẹn nếu thiếu đi tình ân ái mặn nồng. Song mỗi lần gần Chiêm thời trong tâm tưởng của nàng lại dấy lên khuôn mặt nham nhở, giọng cười khả ố, bàn tay thô bạo của những tên hải tặc và sự đớn đau của người con gái bị hãm hiếp, bị trở thành món đồ chơi cho những tên đàn ông đốn mạt. Chính ám ảnh đó hủy hoại đi cái ham muốn được ái ân của nàng. Phải nói nàng ghê sợ, gờm nhớm chuyện đụng chạm thân xác với đàn ông, dù biết người đàn ông đó là Chiêm, người yêu, người chồng của mình. Cứ mỗi lần nghĩ tới bàn tay nhám nhúa của tên hải tặc sờ soạng lên từng phần thân thể của mình nàng cảm thấy lạnh toát, máu từ từ đông đặc lại làm cứng ngắt thân thể cùng với hơi thở tắt nghẹn lại vì mỗi lần bị hãm hiếp nàng hầu như chết ngạt bởi hơi thở hôi thúi phà vào mũi của mình. Mấy năm qua, nàng ăn, ngủ, thở, đi đứng với nỗi ám ảnh khủng khiếp đó. Nó là vết cắt nưng mũ, lở lói của tâm hồn, theo thời gian không những không lành lặn mà còn chảy máu và sưng tấy lên làm nhói đau từng cơn. Nhiều lần nàng tự hỏi tại sao mình lại lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã này? Tại sao không là một người khác mà lại là nàng? Nàng có làm điều gì xấu xa tệ hại, điều gì độc ác để bây giờ phải gánh chịu hậu quả? Dường như tự thâm tâm nàng chưa chịu chấp nhận chuyện đã xảy ra dù biết không thể thay đổi được. Ai là kẻ phải chịu trách nhiệm về bất hạnh của nàng? Ai đã xô đẩy nàng vào đớn đau? Ai? Ai?

Mãi mê suy nghĩ Đông không thấy được nét buồn rầu lộ ra trên khuôn mặt của Chiêm. Càng gần gụi với nhau nhiều chừng nào anh càng hiểu ra một điều làm cho anh buồn. Đó là sự xa vắng, lạnh lùng và vô cảm của Đông, người vợ mà mình thương yêu. Không nhiều lắm nhưng cũng đủ để anh cảm thấy có một khoảng cách, sự ngăn chia giữa hai người. Đông bây giờ không còn Đông của năm xưa. Năm xưa vẫn có một khoảng cách giữa hai người song đó là thứ đã được minh định để cho anh thấy và hiểu rõ. Bây giờ khoảng cách lại khác. Nó mơ hồ, lờ mờ và bàng bạc khiến anh không thể biết được nên cứ loay hoay tìm kiếm.

– Anh… Đông xin lỗi anh…

Nắm lấy bàn tay của Chiêm, Đông bóp nhè nhẹ như bày tỏ cử chỉ thân mật và âu yếm mà nàng có thể làm được trong lúc này. Chiêm cười thì thầm vào tai nàng.

– Con gái Bến Tre tóc mây da trắng,

Mắt nhung đen má phấn môi son,

Dáng đi yểu điệu ru hồn,

Em đi khuất dạng mà anh còn trồng cây si…

Đông ngước lên cười. Dù biết bốn câu ca dao đó không đúng với mình, nàng cũng vui vì biết Chiêm dùng nó để diễn bày tình cảm của anh.

– Cây si đâu sao em hổng thấy… Mà cây si có thật không anh?

– Có thật chứ… nhất là cây si của anh…

– Đâu… Cây si của anh trồng ở đâu?

– Rồi em sẽ thấy…

Chiêm cười cười trả lời. Giọng của anh nhuốm chút gì đùa giỡn.

15.

Dù cố dằn lòng, Đông cũng biết mình lái xe nhanh hơn thường lệ. Nàng nôn nóng muốn về nhà sớm dù biết 5 giờ chiều Chiêm mới tan sở. Nàng muốn làm bữa cơm đặc biệt, trong đó có những món mà anh thích. Anh xứng đáng để được nàng chiều chuộng. Nhờ công lao chỉ dạy của anh mà nàng mới đậu được bằng GED. Như vậy mùa thu năm nay nàng sẽ ghi danh vào đại học. Viễn tượng trở thành một ” NP ” khiến cho nàng vui mừng dù biết còn lâu lắm giấc mơ mới thành tựu cũng như nàng còn phải phấn đấu rất nhiều mới đạt được mục đích của mình. Dù sao nàng cũng tự an ủi có Chiêm bên cạnh hướng dẫn, chỉ bảo và chia xẻ những gian nan của đời sống. Nghĩ tới Chiêm nàng lại thở dài. Nàng thương anh, thương thật nhiều. Nàng yêu anh nhiều. Cũng vì yêu thương anh mà nàng phải hứng chịu hoàn cảnh nghiệt ngã và đắng cay. Tuy nhiên cũng vì yêu anh mà nàng không muốn làm khổ anh dù biết ít hoặc nhiều, ngay lúc này nàng đã làm khổ anh. Yêu nàng, anh muốn có hạnh phúc lứa đôi, vợ chồng và con cái ấm êm. Nghe Chiêm vẽ vời đời sống gia đình nàng khóc thầm trong trí não. Nỗi ám ảnh kinh khiếp vẫn còn đó và có thể không bao giờ mờ phai trong tâm trí nàng. Nàng không thể nào quên hình ảnh những tên hải tặc, thứ con-vật-người đã hủy hoại đời nàng. Nàng không thể nào quên được cảnh tượng mình cùng với nhiều cô gái khác, sợ sệt, lo âu, đứng trần truồng trước ánh mắt nhìn rừng rực lửa dục của đám hải tặc. Hai bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên rồi buông xuôi xuống vì cảm thấy thừa thải khi biết không thể nào che kín thân thể của mình. Đột nhiên nàng cảm thấy hai bàn tay của mình run rẩy khiến cho nàng phải ghì chặt lấy tay lái như bám víu miếng ván trôi lềnh bềnh trên mặt biển cách đây ba năm, sau nhiều lần bị tậpthể-hãmhiếp, những con-vật-người đã nhẫn tâm quăng nàng xuống biển khơi mênh mông để hủy đi dấu vết tội ác của chúng…

– Chiêm ơi… Anh ơi…

Đông gọi thầm trong trí não tên của người yêu. Thấy một bãi đậu xe cạnh bên đường nàng từ từ quẹo vào và đậu lại mong cho cơn xúc động qua đi. Thật lâu, khi tâm trí trở lại bình thường nàng mới chậm chạp lái xe trở về nhà. Tới nơi nàng ngạc nhiên khi thấy cửa nhà chứa xe mở rộng và Chiêm đang đứng nhìn mình.

– Ủa sao anh dìa sớm vậy?

Đông lên tiếng hỏi và Chiêm cười trả lời.

– Anh nghỉ nửa ngày để đi mua cho em cái này…

Chiêm mở cửa xe rồi khệ nệ khiêng ra một chậu bằng sành lớn chứa một thân cây cao chừng nửa thước.

– Cây gì vậy anh?

– Anh mua tặng em đó. Đây là quà tặng em thi đậu GED…

Đôi mắt long lanh buồn của Đông mở lớn vì ngạc nhiên.

– Sao anh biết em thi đậu?

Chiêm cười hì hì.

– Anh vào văn phòng của trường hỏi thời họ nói cho anh biết liền…

Đông xụ mặt phụng phịu.

– Anh kỳ ghê… Làm em mất hứng… Em tính về nhà sớm làm tiệc thưởng anh và báo tin mừng cho anh biết…

– Anh xin lỗi em… Tại vì anh muốn mua tặng em món quà…

Chăm chú quan sát cây mà Chiêm mua cho mình giây lát Đông mới hỏi lại lần nữa.

– Cây gì vậy anh?

– Cây si…

– Sao nó nhỏ xíu vậy…

– Đó là loại cây si bonsai, thứ cây kiểng được người ta làm nhỏ đi để chưng bày trong nhà. Em chưng cây si của anh trong phòng em để biết lúc nào anh cũng si em…

Chiêm cười hắc hắc sau khi nói. Đông cũng mỉm cười nhìn chồng với ánh mắt trìu mến.

– Anh muốn cây si của anh mọc rể trong hồn em hả…

Cười hắc hắc Chiêm gật đầu lia lịa như vui thích vì Đông nói đúng ý của mình. Bá vai nàng một cách thân mật, anh hôn lên mái tóc huyền mượt mà.

– Anh yêu em…

Chiêm thì thầm. Đông ngước lên nhìn. Nàng biết Chiêm nói thực. Điều đó làm cho nàng cảm động và  buồn bã.

– Em yêu anh… Anh rán chờ nghen…

– Anh sẽ chờ… Bao lâu anh cũng chờ…

Gật đầu cười Đông ứa nước mắt. Đâu đó trong ký ức thương đau, nàng thấy lóe lên chút hi vọng mong manh và mơ hồ. Nàng chỉ cần chút hi vọng để được sống bình yên.

Đông chợt thức giấc. Căn phòng mờ mờ ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ 25 watt gắn ở góc phòng. Xoay mình nằm nghiêng qua bên trái nàng mở mắt. Chỗ nằm của Chiêm trống trơn. Nghĩ rằng anh rời chỗ ngủ để đi uống nước hoặc vào phòng tắm nên nàng nằm im chờ đợi. Thật lâu cũng không thấy anh trở lại nàng đâm ra thắc mắc. Trằn trọc chờ thêm chút nữa vẫn không thấy anh trở lại, nàng ngồi dậy. Khoác thêm chiếc áo choàng ngoài nàng đi ra nhà bếp. Không có Chiêm ở đó. Tới phòng riêng của anh, thấy cửa khép hờ nàng rón rén bước vào. Thấy Chiêm nằm ngủ co ro nàng ứa nước mắt. Dáng anh nằm như con nít. Đâu đó trong quá khứ thật xa, thật xưa nhưng còn mãi trong trí nhớ của nàng; người lính chiến có vóc dáng thư sinh với nụ cười hiền và câu nói đã buột chặt đời nàng với anh ta: ” Chẳng thà tha lầm còn hơn bắt lầm…”. Chiêm đó. Mẫu người lãng mạn, phóng túng, coi trọng tình cảm hơn mọi thứ khác. Yêu là yêu. Cứ tàng tàng yêu. Yêu chết bỏ. Yêu bất cần thân thể. Không ngại hiểm nguy. Không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, hay thế đứng của người mình yêu. Biết nàng ở vào phe đối nghịch mà Chiêm vẫn yêu nàng tha thiết. Điều đó làm cho nàng lâu ngày phải thay đổi thái độ và cuối cùng yêu anh. Hai năm sống cùng nhau một mái nhà, dù chưa thực sự vợ chồng, Chiêm cũng đối xử với nàng như một người mà anh yêu thương nhất dù nàng lạnh nhạt và thờ ơ. Chiêm trở mình lăn qua bên trái. Ánh sáng mờ mờ cho nàng thấy dường như anh mỉm cười trong lúc ngủ. Khuôn mặt hiền hậu của anh khiến cho nàng mũi lòng rưng rưng nước mắt. Nàng khóc vì thương anh mà cũng khóc cho số phận hẩm hiu, hoàn cảnh nghiệt ngã của mình. Mình phải làm gì? Đông tự hỏi. Nỗi ám ảnh kinh khiếp vẫn còn đó. Sự kinh sợ khi có bàn tay của đàn ông sờ soạng lên thân thể trần truồng vẫn sừng sững trong trí não. Mình phải làm gì? Có nên kể cho Chiêm nghe mọi sự đã xảy ra trên biển. Có nên giải bày để anh hiểu và thông cảm. Rủi anh không hiểu thời sao? Anh sẽ có thái độ gì? Đối xử ra sao khi biết hết mọi chuyện? Anh có ghê sợ? Anh có chán ghét? Anh có xa lánh? Những câu hỏi không có câu trả lời dứt khoát làm rối bời trí não. Chiêm lăn qua bên trái chừa khoảng rộng đủ cho một người nằm. Ngần ngừ giây lát cuối cùng nàng mím môi khe khẽ nằm xuống giường cạnh chồng. Nằm im trong căn phòng vắng lặng nàng cảm thấy tâm hồn dù quạnh hiu song có chút thư thả. Kéo mền đắp lên tận cổ nàng nhắm mắt lại. Hơi ấm từ thân thể của Chiêm gây cho nàng sự ấm áp và bình yên rất cần thiết trong những ngày sắp tới.

Đang mơ màng Chiêm thức giấc khi nghe có tiếng ú ớ bên cạnh mình. Quay qua anh thấy Đông đang nằm ngủ. Tư thế nằm ngủ của nàng làm anh ngạc nhiên. Hai tay của nàng dang thẳng ra. Nét mặt nhăn nhó như đau đớn. Hàm răng trên của nàng cắn chặt vào môi dưới tới độ gần như rướm máu. Hai mắt của nàng trợn trừng như thấy điều gì kinh khiếp. Miệng nàng mấp máy. Tôi lạy ông… Đau quá… Tôi lạy ông… Má ơi… Con… Nghe những lời đứt đoạn đó, nghĩ nàng đang nằm mơ nên anh đưa tay định lay nàng dậy. Hai cánh tay của Đông lạnh như nước đá khiến cho anh rùng mình.

– Đông… Đông… Dậy… Em bịnh hả…?

Vừa lắc lắc tay Chiêm vừa gọi lớn. Đông mở mắt ngơ ngác nhìn. Anh thấy nước mắt từ từ ứa ra trên khuôn mặt còn nguyên vẻ gì thất thần, kinh sợ, hoảng loạn và ngơ ngác của vợ.

– Em bịnh hả Đông?

Nhìn chồng giây lát, Đông òa khóc nức nở.

– Anh ơi… Em khổ… Em khổ lắm anh ơi…

Ôm thân hình còn hơi lành lạnh của vợ vào lòng, Chiêm vỗ về.

– Anh đây… Nín đi… Đừng khóc…

Ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, Đông sụt sùi khóc. Chiêm im lặng nhìn nàng. Anh biết nên để cho nàng khóc. Nỗi khổ tâm sẽ theo nước mắt mà trôi đi. Lúc đó nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Lát sau Đông mới ngưng khóc. Đưa cho nàng miếng giấy lau, Chiêm cười nhẹ.

– Anh pha cho em tách trà nóng nghen…

Đông gật đầu. Chiêm rời phòng. Đông ngồi suy nghĩ. Nàng biết tới lúc phải thố lộ cho Chiêm biết hết mọi sự rồi sau đó anh có khinh khi, ghét bỏ hoặc xa lánh nàng cũng đành chấp nhận và chịu đựng. Còn hơn cứ giấu diếm và chịu đựng ám ảnh kinh khiếp trong lòng để càng ngày nó càng lớn dần lên thành vết thương lỡ lói nưng mũ không có gì chữa trị được. Phải trực diện với bóng ma quá khứ. Phải nhìn thẳng vào thảm kịch của chính mình. Đừng che đậy, giấu diếm và dối trá. Nàng có thể giấu diếm, che đậy và dối trá với Chiêm nhưng nàng không thể dối với chính mình. Phải thành thật. Khác biệt giữa người tốt và người xấu là sự thành thật dù đôi khi nó gây ra nhiều phiền não cho mình.

Chiêm trở vào với tách trà nóng thơm thơm vì có mật ong và miếng chanh mỏng.

– Uống đi cưng… Trà nóng với mật ong và chanh sẽ làm em dễ chịu…

Đông mỉm cười vì tiếng ” cưng ” của Chiêm. Ngước nhìn anh với ánh mắt biết ơn, nàng nói với giọng nghiêm trang và thành khẩn.

– Em muốn nói cho anh biết một chuyện…

Ngừng lại hớp chút trà nóng, Đông tiếp.

– Sau khi nghe xong rồi anh muốn thế nào em cũng đành chịu. Anh hết yêu em cũng được. Anh có xua đuổi em cũng được. Anh có khinh khi và ghét bỏ em cũng chấp nhận…

Nghe giọng nói nghẹn ngào và thấy nước mắt ứa ra trên mặt người vợ yêu thương, Chiêm nắm lấy tay nàng dặc dặc mấy cái rồi khom người hôn lên tóc và thì thầm.

– Anh yêu em… mãi mãi yêu em… dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng chấp nhận hết miễn có em bên cạnh…

Câu nói chí tình của Chiêm khiến Đông bật khóc. Bằng giọng nghẹn ngào, tức tưởi, nàng thuật lại hết những gì đã xảy ra bắt đầu từ khi xuống chiếc ghe đánh cá ở Cái Cối vượt biển đi tìm tự do và người yêu. Đói, khát, bị đồng loại xua đuổi, hải tặc cướp bóc và hãm hiếp, nàng đã trải qua khổ nạn của đời mình. Chiêm ngồi im nghe kể tới đoạn người yêu bị hải tặc thay phiên nhau hãm hiếp, anh cảm thấy lòng mình dấy lên niềm phẫn hận và thương cảm. Phẫn hận những kẻ đã trực tiếp gây nên thảm cảnh cho Đông nói riêng và triệu đồng bào liều chết bỏ nước ra đi tìm tự do. Anh giận những kẻ vì lòng tham vàng bạc mà quên mất đi tình đồng loại giữa người với người. Con thú còn nhỏ nước mắt khóc thương đồng loại của nó thế mà con người lại tán tận lương tâm, cười vui sướng trên thân xác của người vô tội, kẻ yếu đuối hơn mình. Anh hiểu được nỗi đau thân xác và tinh thần của Đông. Chuyện bị hải tặc hãm hiếp sẽ là vết chàm in lên thân thể nàng không bao giờ nhòa phai hay tẩy xóa được.

– Anh yêu em… Anh thương em… Dù em có gì đi chăng nữa anh vẫn yêu em… mãi mãi yêu em… Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa…

Chiêm thì thầm trong lúc kéo người vợ yêu thương dựa vào lòng của mình. Đông ngước lên nhìn Chiêm. Nàng đọc trong mắt anh một cảm thông, xẻ chia, an ủi và yêu thương.

– Em khổ lắm anh ơi…

Đông sụt sùi. Chiêm gật đầu.

– Anh biết… Ai ở trong hoàn cảnh của em cũng khổ như vậy… Tuy nhiên điều đó không phải lỗi của em… Khổ nạn đã qua rồi… Bây giờ em phải sống để nghĩ tới tương lai của chính em, tới ba má già nua, em gái nghèo khổ ở bên nhà rất cần sự giúp đỡ của em…

Tuy nói để an ủi người yêu song Chiêm cũng biết chuyện sẽ không giản dị mà còn có nhiều rắc rối, phức tạp, nhiêu khê và khó khăn. Ngày nào Đông còn bị ám ảnh bởi quá khứ, ngày đó hai vợ chồng chưa có hạnh phúc.

– Mình làm sao hả anh?

Đông thỏ thẻ. Mãi trầm ngâm suy nghĩ Chiêm chưa vội trả lời. Đông nói tiếp.

– Mình không thể sống như vầy được…

Chiêm gật đầu như đồng ý. Cúi nhìn vào khuôn mặt còn đầm đìa nước mắt và ánh mắt long lanh buồn của người yêu, anh cảm thấy thương nàng và muốn chia xẻ bất hạnh đó.

– Anh biết hai vợ chồng mình không thể sống như vầy mãi được. Tuy nhiên mình phải cố gắng hơn để từ từ vượt qua trở ngại. Đây chỉ là sự thử thách đầu tiên. Ngay cả khi mình không thể trở thành một cặp vợ chồng bình thường thời anh vẫn yêu em, vẫn muốn có em bên cạnh… Anh không muốn mất em lần nữa…

Đông mỉm cười. Hơi rướn người lên nàng đặt môi mình lên môi của Chiêm và để yên ở đó giây lát. Đó là lần đầu tiên trong suốt mười năm yêu nhau, nàng mới có cử chỉ âu yếm. Chiêm cười hắc hắc.

– Em chưa hôn ai à?

Da mặt ưng ửng đỏ, Đông thì thầm.

– Chưa… Anh là người đầu tiên… Em đâu có biết hôn… Thỉnh thoảng coi truyền hình thấy người ta hôn mà hổng có dịp thực hành…

Khom người hôn lên tóc vợ, Chiêm nói trong tiếng cười.

– Em có muốn anh giúp em thực tập hông?

– Hổng biết…

Cười e ấp Đông kéo tiếng ” hổng biết ” dài ra. Giọng của nàng có vẻ ởm ờ, nửa muốn nửa không mà muốn nhiều hơn không. Thêm vào đó nàng còn mỉm cười và thì thầm.

– Anh muốn làm gì thì làm… Em đâu có biết…

Gật đầu, Chiêm dìu vợ nằm dài xuống giường rồi nhẹ nhàng đặt lên môi nàng cái hôn đầu tiên. Trong lúc hôn anh chú ý và lắng nghe từng phản ứng nhỏ nhặt của Đông. Đã bị hải tặc hãm hiếp do đó nàng có ấn tượng rất xấu về đàn ông nhất là khi đụng chạm thân xác với họ. Muốn cho nàng giảm bớt sự kinh sợ, anh phải thật kiên nhẫn, gượng nhẹ từng động tác và cử chỉ của mình. Anh nhận thấy Đông hơi rùng mình và nằm yên nhắm mắt lại. Thái độ thụ động, không hưởng ứng cho anh biết nàng vẫn còn e dè và ngần ngại khi đụng chạm thân xác với mình. Lấy môi ra khỏi môi nàng, Chiêm hôn lên tóc và thì thầm.

– Ngủ đi em… Mai em phải thức sớm… Chuyện ái ân của vợ chồng mình thì lúc nào cũng được. Anh hổng có gấp đâu…

– Dạ…

Xoay mình nằm nghiêng qua bên trái, Chiêm vòng tay ôm thân hình mềm ấm của người vợ vào lòng. Đông cũng biểu lộ sự âu yếm bằng cách rút sát người vào và cầm lấy bàn tay của chồng đặt lên ngực mình. Chiêm mỉm cười nhắm mắt lại để nghe hương tóc của nàng len nhẹ vào giấc ngủ muộn.

16.

Chậm bước trên lối đi bằng xi măng trong khuôn viên của UTC, tay ôm chồng sách học, Đông ngước nhìn lên tàng cây phong lá bắt đầu đổi màu. Nắng thu dịu nhẹ. Gió thu se se lạnh kéo về từ vùng đồi núi xa tít của dãy Smoky làm cho mái tóc dài của nàng bay bay. Lật bật mà nàng đã sống chung với Chiêm gần năm năm rồi. Trong mắt của bè bạn, hàng xóm và những người quen biết, anh với nàng là cặp vợ chồng đẹp đôi nhất và hạnh phúc nhất. Họ không biết dù mang tiếng vợ chồng, Chiêm với nàng chưa hề ái ân với nhau một lần nào hết. Dù phải sống, phải chảy theo dòng đời xô bồ, nàng chưa quên được chuyện cũ. Có thể nàng đã quên khá nhiều song ám ảnh bị hải tặc hãm hiếp vẫn còn đó. Nàng có thể ngủ chung giường với Chiêm. Anh có thể ôm nàng ngủ song sự rung động lại không đến. Có thể nàng đã mất đi cái hứng thú yêu đương, cảm giác kích thích trước khi ân ái. Chiêm đã tốn rất nhiều tiền đưa nàng đi bác sĩ để chẩn bệnh, đi nhiều chuyên gia về tâm lý hầu tìm ra cách chữa bệnh của nàng. Sau vài lần khảo nghiệm, truy cứu tất cả nói nàng bị lãnh cảm. Ngoài sự giúp đỡ của những viên thuốc, họ cũng chỉ bày cho hai vợ chồng những cách thức để hâm nóng cảm giác, khích động sự ham muốn ái ân của nàng. Tuy nhiên tất cả đều tỏ ra vô hiệu quả hay có hiệu quả rất chậm. Trái tim của nàng vẫn ù lì. Cái đầu của nàng, trong đó có chứa phần ký ức vẫn không chịu hoạt động. Nàng biết nàng yêu Chiêm, yêu anh vô hạn nhưng nàng lại không có sự rẩy run khi được hôn, thiếu cái cảm giác cháy bừng cơ thể khi tiếp xúc với làn da của anh. Nàng cũng biết Chiêm yêu nàng vô hạn, vì vậy mà anh vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó trái tim của nàng sẽ sống dậy. Hiện thời anh với nàng cũng đành phải chấp nhận đời sống thầm lặng và bi kịch vợ chồng dù ngoài mặt cả hai vẫn anh anh em em, vẫn nói cười âu yếm, vẫn thân mật dịu dàng, vẫn nắm tay nhau đi trong đời sống có vui có buồn.

Mở cửa xe, ngồi vào ghế, tra chìa khóa, vặn công tắc cho máy nổ, Đông thở phào một hơi dài. Tối nay nàng có thể thanh thản vì ngày mai bắt đầu một tuần nghỉ của mùa thu. Chiếc xe cũ đời 88 chậm chạp lùi ra khỏi chỗ đậu rồi vài phút sau ra khỏi cổng trường. Về tới nhà nàng hơi ngạc nhiên khi thấy xe của Chiêm đậu trong nhà xe trong lúc chưa tới 4 giờ chiều, giờ tan sở.

– Anh ơi…

Đông lên tiếng gọi. Chiêm xuất hiện với quần cụt và áo thun ngắn tay.

– Anh nấu cơm rồi…

Chiêm cười lên tiếng. Mở cửa nhà bếp nhường cho vợ vào xong khép lại, Chiêm tiếp liền.

– Ăn cơm xong rồi anh sẽ bàn với em một chuyện…

Đông quay lại khi nghe giọng nói nghiêm của chồng.

– Chuyện gì vậy anh?

– Ngày mai em có tuần nghỉ mùa thu phải không?

– Dạ…

– Mình đi chơi xa. Em chịu không?

Dù cũng muốn đổi gió song Đông làm bộ như không bằng lòng nên im lặng không trả lời. Nàng cúi mặt giấu nụ cười vì biết chồng sẽ năn nỉ mình.

– Mình đi Savana chơi. Không xa lắm. Ngày đi ngày về và ở chơi ba ngày… Đi nghen cưng… Mình đổi gió luôn… Biển đẹp lắm… Nhìn biển em sẽ nhớ Ba Tri, Thạnh Phú…

Đông cười khi nghe Chiêm ca bài con cá. Nàng biết anh tìm đủ mọi cách làm cho mình vui vẻ để dần dần quên đi quá khứ đau buồn.

– Mình tắm được không anh?

Đông quay lại cười hỏi. Vì vậy mà nàng thấy Chiêm trợn mắt nhìn mình lom lom. Nàng mà mặc bikini tắm biển thời đúng là một sự kiện lạ lùng nếu không muốn nói một hành vi ” cách mạng bản thân ”.

– Được chứ… Nếu nước biển lạnh thời mình tắm trong hồ tắm nước nóng… Em muốn tắm thời anh sẽ xây hồ cho em tắm…

Chiêm cười hì hì. Đông gật đầu nói nhỏ.

– Ừ đi…

Cười hắc hắc Chiêm lòn tay ôm eo ếch rồi nhẹ hôn lên tóc người vợ yêu.

– Em ốm hơn trước…

– Dạ… Chắc tại em học nhiều quá…

– Ừ hử… Em ham học, em bỏ bê anh…

Chiêm cười hì hì. Đông quay lại hôn nhẹ vào trán chồng như xin lỗi. Hai người vào tới phòng ăn. Thức ăn còn nóng hổi được bày ra. Trong lúc ăn Chiêm nói cho vợ biết anh đã liên lạc được với một hãng gởi quà ở Cali. Từ đây hai vợ chồng có thể đóng thùng gởi quà về cho ba má của anh ở Sài Gòn, rồi sau đó ông bà sẽ bán lấy tiền xong đi xuống Lương Hòa để giao tiền lại cho ba má của Đông.

– Em nhớ anh Tảng với chị Hoa không?

– Dạ nhớ… Em thích chỉ… Chỉ hiền lành và vui vẻ…

– Anh Tảng cũng dân Bến Tre như em. Quê ảnh ở Thạnh Phú…

– Vậy hả…

Đông reo nhỏ. Sống xa nhà mà nghe có người cùng quê quán với mình, nàng vui mừng lộ ra mặt.

– Đi chơi về xong mình mời ảnh chỉ xuống chơi ngày cuối tuần được không anh?

Đông hỏi và Chiêm sắm nắm trả lời.

– Anh hoan hô ý kiến của em… Anh Tảng giao thiệp rộng nên chắc ảnh biết có người nhận gởi tiền về Việt Nam…

Ngưng ăn Đông ngước nhìn chồng như chờ nghe tiếp.

– Cách thức gởi tiền như thế này. Mình đưa đô la cho một người ở bên này. Họ sẽ đánh điện về nước và gia đình của họ bên đó sẽ giao tiền cho gia đình của mình…

Đông gật đầu cất giọng buồn buồn.

– Em muốn gởi tiền về cho ba má em… Mình mời ảnh chỉ nghen anh… Em làm món ngon cho anh với anh Tảng lai rai…

Đông cười hắc hắc sau khi dứt câu. Ở với nhau riết rồi nàng học được ở Chiêm những tiếng mà anh hay nói với bạn bè và người quen.

– Em uống nữa nghen… Uống với anh cho vui…

Đông nhẹ lắc đầu. Dù sống ở xứ văn minh và tân tiến nàng vẫn còn giữ được cái chất Việt Nam mà Chiêm có lần đùa là ” Việt Nam cổ lổ xỉ ”. Không uống rượu, không hút thuốc, không ăn mặc hở hang ”. Đó là ba cái không của nàng. Nhiều lần bị Chiêm ép, năn nỉ ỉ ôi và cũng để chiều chồng, nàng chỉ nhấp môi ly rượu chát hoặc hớp bia. Chiêm cười nhạo khi thấy nàng nhắm mắt lại lúc xem truyền hình có những cảnh khêu gợi hay màn cụp lạc.

– Anh uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe…

Đông nói dù biết Chiêm không bao giờ uống nhiều cũng như anh chỉ uống khi nào có khách hoặc tiệc tùng mà thôi. Chiêm cười cười ăn vội chén cơm xong buông đũa đứng lên đi ra phòng khách.

– Anh đi đâu dậy…

– Đi ra vườn…

– Chờ em với…

Khẽ gật đầu Chiêm tới đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên hông nhà. Lá bắt đầu đổi màu vàng trên cây phong của nhà bên kia. Anh thích màu vàng hực như lửa của cây này. Anh đã âm thầm tính toán năm tới sẽ đưa Đông lên Blue Ridge ở chơi vài ngày để ngắm cảnh mùa thu có lá vàng rơi. Anh biết nàng sẽ thích khung cảnh thơ mộng và yên tịnh của vùng núi non rừng rú đầy hoang dã. Anh hi vọng sống hòa mình với thiên nhiên sẽ khiến cho tâm tư của nàng lắng đọng và thư nhàn hơn để có thể trở lại trạng thái bình thường của một người đàn bà. Anh hi vọng như vậy dù biết hi vọng của mình mong manh.

Để mặc chén dĩa và thức ăn trên bàn, Đông nhẹ bước tới chỗ chồng đang đứng. Anh hơi cựa mình khi thân thể mềm ấm của nàng tựa sát vào người. Vòng tay ôm lấy hông của chồng, nàng thì thầm.

– Anh ơi…

Chiêm xoay người đối diện với vợ. Trong đôi mắt long lanh của cô gái Lương Hòa vẫn còn đó nỗi buồn rầu ngàn sâu.

– Anh yêu em…

Chiêm thì thầm vào trong tóc của người yêu cùng với vòng tay xiết nhẹ thân thể mềm ấm. Đông ngước lên. Làn môi của nàng ươn ướt. Chiêm nhận ra hôm nay nàng thoa môi son màu cam. Điều đó khiến anh ngạc nhiên. Anh ít khi để ý tới chuyện trang điểm của Đông. Anh tự nhũ mình nên chú tâm vào chuyện làm đẹp của nàng. Biết đâu nhờ sự quan tâm, chiều chuộng và săn sóc của anh mà nàng nảy sinh tình cảm.

– Anh thích màu son môi của em…

Đông mỉm cười e ấp như thẹn thùng khi ông chồng khám phá ra sự thay đổi của mình.

– Đẹp hông?

– Hổng có ý kiến vì chưa có thử…

Chiêm cười hì hì. Đông rướn người lên một chút.

– Thử đi… rồi cho em biết mùi vị của nó…

Mỉm cười Chiêm cúi xuống. Mắt nhìn mắt. Môi kề môi. Nụ hôn chậm, nhẹ nhàng và dịu dàng như hai kẻ yêu nhau sợ làm tan vỡ giây phút đẹp và hiếm quí. Đông cảm thấy thân thể của mình có chút run rẩy trầm lắng, dao động dịu dàng nhưng đó lại là một thay đổi mới lạ trong tâm hồn của mình. Tình yêu, hay đúng hơn sự khao khát ái ân bao lâu nay chết lịm đã bắt đầu hồi sinh bằng sự động đậy êm ái của nụ hôn.

– Anh ơi…

Đông thì thầm vào tai chồng. Giọng của nàng nũng nịu. Chiêm cười nói nhỏ.

– Môi của em ngon như cái mọng dừa…

Lời nhận xét của anh khiến cho nàng bật cười.

– Anh có ăn mọng dừa chưa mà biết…

Chiêm cười hắc hắc.

– Ăn rồi… Cái gì của dừa anh cũng đã thử hết. Nước dừa nạo, đuông dừa, củ hủ dừa, mọng dừa, cơm dừa, tép rang dừa, canh bí nấu dừa, cà ri dừa và Đông dừa dừa nữa…

Chiêm kể một dọc dừa dài khiến cho Đông cười hắc hắc. Nàng vui vì Chiêm khơi lại kỷ niệm.

– À quên món ngon nhất là cá bóng dừa… Cái má của con cá bóng dừa ngon như cái má em nè…

Vừa nói Chiêm vừa bẹo má vợ xong cúi xuống hôn một cái.

– Cá bóng cát ngon hơn…

Chiêm lắc lắc đầu như không đồng ý với nàng.

– Cá bóng dừa kho tộ mà ăn với rau càng cua thời ngon hết biết…

Đông chép miệng.

– Anh làm em thèm… Bây giờ mà có nước dừa xiêm uống…

Cố tình đưa dẫn vợ về lại vùng đất thân yêu của quá khứ đẹp nên Chiêm gật đầu.

– Anh thèm trái vú sữa…

Vừa nói Chiêm vừa nhìn vào ngực vợ. Hiểu cái ý gian của chồng, Đông đỏ mặt hứ tiếng nhỏ.

– Mắc dịch… Nghỉ chơi anh ra…

Cười hì hì Chiêm nói tiếp để trêu chọc nàng.

– Em biết không. Nhà bà nội anh có cây vú sữa trắng ngon ơi là ngon, ngọt ơi là ngọt. Hái trái nào da bóng lưỡng mình bóp bóp cho nó mềm rồi rút cái cuống ra xong đưa lên miệng ngậm…

Chiêm đưa tay lên làm dấu. Mặt đỏ au, Đông bịt tay lắc đầu lia lịa.

– Hổng biết… hổng thấy… hổng nghe…

Cười hăng hắc Chiêm nói lớn.

– Em muốn anh kể thêm chuyện ăn trái cây ở Lương Hòa hay đi ra vườn xem lá vàng rơi…

Không trả lời Đông ngoe nguẩy đi trước. Chậm bước Chiêm quan sát phía sau lưng của vợ. Nhìn chung Đông có vẻ ” gầy ” hơn trước chút chút. Chiêm mỉm cười không hiểu tại sao mình lại gọi là ” gầy ”. Tiếng nầy dân miền lục tỉnh đâu có xài. Hay là tại anh ở Sài Gòn, chơi với mấy thằng bạn bắc kỳ 54 riết rồi chữ nó lậm vào người lúc nào hổng hay. Có người nói tiếng nói là một thói quen hay là sự bắt chước mà.

– Anh nhìn gì vậy?

Đông hỏi. Nàng có cảm tưởng Chiêm đang ngắm nghía sau lưng mình. Cười hì hì Chiêm đùa.

– Anh đang ngắm lưng em. Nó đẹp như thân cây dừa tơ…

Đông bật cười vui vẻ dù biết ông chồng lẻo mép của mình xạo, nói để chọc cho mình cười. Mở cửa bước ra sân sau nàng thầm hít hơi dài không khí trong lành của buổi chiều đầu mùa thu váng vất chút se lạnh dịu dàng ẩm hương lá cây vàng bay dạt theo chiều gió. Mùa thu của vùng núi đồi thật đẹp. Ở trong nét buồn rũ chứa nhiều thơ mộng và lãng mạn làm cho nàng cảm thấy tâm hồn thật bình yên và tĩnh lặng. Có đêm nàng chợt thức giấc vì tiếng xào xạc của lá vàng bị cơn gió lũ lượt kéo về từ miền nào xa xăm mang âm hưởng cổ xưa trong tiểu thuyết hay trong nhạc của Văn Cao, Cung Tiến, Đoàn Chuẩn… Âm hưởng như tiếng thở dài của người đợi mong một người đi đã xa, hứa trở lại song chưa làm được lời hứa hẹn của mình. Nàng yêu những lời than van ”… Ai lướt đi ngoài sương gió. Không dừng chân đến em bẽ bàng… Ôi vừa thoáng nghe em. Mơ ngày bước chân chàng… Từ từ xa đường vắng. Đêm mùa thu chết… Nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng… Thôi tình em đấy như mùa thu chết rơi theo lá vàng…”. Hồi xưa lúc còn đi học, đọc những gì nói về mùa thu nàng chỉ có một khái niệm mơ hồ cho tới khi được sống với mùa thu thực sự. Nhiều lúc rảnh rổi, ở nhà một mình buồn nàng thường ra sau vườn nằm trên cái võng ngắm lá vàng rơi, ngửi hương mùa thu trong cơn gió se se lạnh mang chút ẩm mục từ vùng núi đồi xa thổi về để cảm nhận ra mùa thu đẹp ở chỗ buồn, thứ buồn man mác, buồn len lén, buồn bàng bạc trong không gian mang chút ủ ê và lười biếng. Từ đó cứ mỗi độ thu về, chỉ mới chớm thu thôi nàng chờ đợi được nhìn lá đổi màu, gió lạnh nhẹ kéo về lê thê trên triền cây lưng chừng dãy núi mang tên Racoon.

– Anh sống ở đây mười mấy năm. Không lâu lắm song cũng đủ cho anh nghiệm ra một điều, mùa thu lớn lên hàng năm…

Mỉm cười, Đông quay nhìn chồng đang đứng trầm ngâm bên cạnh mình. Giọng nói của nàng cất lên nhẹ và yếu như muốn tan trong gió mùa thu.

– Mùa thu già đi mỗi năm mà anh. Cũng như mình…

Nắm tay vợ, Chiêm bóp nhè nhẹ.

– Em già như mùa thu hay em là mùa thu già…

Đông cười nhẹ vì lối chơi chữ của Chiêm. Nàng biết anh mơ mộng, lãng mạn và mê văn chương.

– Anh thích cái nào?

– Cả hai… Ngày xưa, bây giờ và ngày mai, em là người có tâm hồn dung dị và một tình yêu vượt lên trên giới hạn của phân biệt. Nếu còn có sự phân biệt, tị hiềm và giới hạn thời em đâu có yêu anh, đi tìm anh. Yêu thương trong hoàn cảnh nghiệt ngã là tình yêu thực nhất, sơ khai nhất…

Đông ứa nước mắt. Nếu Chiêm không yêu nàng, thực sự yêu nàng, anh không thể nào hiểu được tâm tình của nàng, cảm thông được ý nghĩ của nàng.

– Anh biết không…

Đông ngước lên. Chiêm cúi xuống nhìn. Ánh mắt của họ gặp nhau trong chiều thu có gió lùa lá vàng xào xạc trên nền cỏ lấm tấm xanh vàng.

– Em không hối tiếc và ân hận chút nào khi đi tìm anh dù em phải trực diện với thảm kịch của đời mình. Chỉ tội cho anh…

Nâng nhẹ cằm của người vợ yêu lên, nhìn vào đôi mắt long lanh buồn đang có ngấn lệ, anh mỉm cười.

– Không thay đổi được những gì đã xảy ra cho nên cách tốt nhất mình phải chấp nhận và chịu đựng. Anh vẫn hi vọng ngày nào đó tình yêu của chúng mình sẽ trả lại cho anh cô Đông Lương Hòa của thuở sơ khai lúc mình hẹn hò lần đầu tiên nơi rặng trâm bầu…

Đông cười vui. Mỗi lần nhớ tới kỹ niệm nàng cảm thấy lòng mình thật bình yên tựa dòng nước chảy của con rạch nhỏ trước nhà. Nàng đưa tay ra và Chiêm cầm lấy bằng vẻ trang trọng, nâng niu và ân cần. Những ngón tay muột mà, màu trắng hồng vì ở trong lớp học nhiều hơn ngoài trời.

– Em cần dang nắng cho da cháy dòn như ở Lương Hòa…

Hơi tựa người vào chồng, nàng thì thầm.

– Em sẽ mặc áo tắm cho anh xỉu luôn…

Cười hì hì Chiêm hỏi.

– Một mảnh hay hai mảnh?

– Hổng biết… Rán chờ đi…

Chiêm nhìn vợ kèm theo câu nói đùa.

– Em mà mặc áo tắm hai mảnh thì đây là cuộc đại cách mạng mùa thu…

Dù đã vào thu nhưng bãi biển ấm. Nắng vàng óng ánh trên mặt nước xanh. Gió thổi mái tóc dài của Đông bay trong gió. Đây là lần thứ nhì nàng nhìn thấy biển, cũng như đây là lần đầu tiên nàng mặc quần cụt đi ra ngoài nơi công cộng. Chiêm cười thầm dáng e dè, khép nép và ngượng ngùng của vợ khi có người đàn ông nào vô tình nhìn ngắm nàng.

– Biển đẹp hả anh… Em cảm thấy khỏe hơn…

Chiêm gật đầu cười.

– Gió biển rất tốt… Nếu em thích thì mình ra đây mỗi năm… Mỗi lần gần biển anh thích nhất được đêm nằm nghe sóng vỗ. Âm ba của sóng vỗ vào bờ làm anh mường tượng như tiếng lá dừa ru gió… Nhà em ở Lương Hòa có trồng cây dừa Tam Quan không?

– Phải cây dừa sai trái và trái có màu vàng hông?

– Chắc vậy… Em là gái xứ dừa mà em hỏi anh…

– Anh cũng ở Bến Tre vậy… Sợ anh còn biết nhiều hơn em. Em nhà quê thấy mồ…

– Vậy hả… mà anh yêu cô gái nhà quê thấy mồ…

Đông bật cười ròn tan. Tiếng cười vui của nàng bay tan trong gió biển. Chiêm mỉm cười. Tuy chỉ là tiếng cười vui song từ vui vẻ tới hạnh phúc chắc không còn xa lắm. Anh nhận thấy càng ngày Đông càng có những cử chỉ thân mật và âu yếm với mình nhiều hơn. Đó là triệu chứng tốt, một tiến triển khả quan về căn bệnh khó chữa trị của nàng.

– Yêu hồi nào?

Không trả lời câu hỏi, Chiêm vòng tay kéo vợ vào sát mình cùng lúc đặt lên môi nàng nụ hôn dịu nhẹ. Khác hơn những lần trước, lần này nàng có chút hưởng ứng bằng cử chỉ rướn người lên cũng như bàn tay xoa nhè nhẹ lên mặt chồng. Nàng không còn e dè, thẹn thùng khi hôn ở ngoài nơi công cộng. Giữa trời rộng biển xanh, nàng cảm thấy môi hôn có vị mặn mòi của yêu thương mà từ lâu nàng mỏi mòn chờ đợi.

– Gió lạnh rồi em… Mình đi về…

Hai vợ chồng im lặng bước cạnh nhau trên cát mềm.

– Về phòng mình làm gì hả anh?

– Tắm…

Chiêm cười một mình khi nhận thấy cử chỉ bối rối và ngượng ngùng của vợ khi nghe mình nhắc tới vụ đi tắm.

– Lạnh quá mà tắm gì anh… Để khi khác đi anh…

– Khách sạn mình ở có hồ tắm nước nóng mà… Xuống nước ấm liền…

Đông liếc chồng và thấy anh cũng đang nhìn mình. Bặm môi nàng nói nhỏ.

– Anh muốn tắm thì mình tắm… mà nước lạnh em hổng tắm đâu…

– Anh sẽ thử nước trước…

Chiêm gật đầu cười nói. Đông mím môi cười giả lả.

– Coi bộ anh muốn em tắm với anh hả?

– Ừ… Anh chờ hơn mười năm rồi…

– Vậy thì chờ thêm vài năm nữa…

Nói xong thấy mặt chồng buồn buồn nàng mũi lòng cười nói nhỏ.

– Em thương anh nên em chiều anh… mà hổng có ai thì em mới tắm…

Về tới phòng trong lúc Đông thay quần áo, Chiêm đi ra hồ tắm thử nước xong về nói lại cho Đông biết. Anh không nín được cười khi thấy nàng đi tắm mà quấn cái khăn tắm vừa dài vừa rộng như cái mền che kín thân thể từ cổ xuống tới chân.

– Em đi tắm hay đi ngủ?

Chiêm hỏi. Đông cười lỏn lẻn.

– Đi tắm… mà em hổng muốn ai thấy em tắm trừ anh…

Cười cười Chiêm mở cửa bước đi trước. Anh hiểu khó mà thay đổi liền thói quen của vợ. Còn quá sớm để nàng chịu hội nhập vào đời sống ở đây cũng như làm quen với thói tục văn minh của xứ Mỹ. Thủy chung nàng vẫn là một thôn nữ của miền đất phù sa sông Cửu Long. Anh chấp nhận chuyện đó bởi vì giữ được những cái đẹp cũ xưa là điều hiếm quí.

– Có ai tắm hông anh?

Đông hỏi khi thấy cái hồ tắm nhỏ. Liếc một vòng Chiêm cười trả lời.

– Hổng có ai trừ hai đứa mình…

– Rủi mình đang tắm mà có người khác xuống tắm thời sao?

– Thì mình tắm mặc mình, họ tắm mặc họ…

Đông lầm bầm.

– Tắm có sướng ích gì đâu mà đòi tắm…

Cười hắc hắc Chiêm quay đầu lại.

– Sướng chứ… Nhìn em mặc bikini anh sướng tê người… hổng chừng chết chìm luôn…

Mặt đỏ au Đông thò tay nhéo vào hông chồng khiến cho Chiêm giẫy nẩy lên la nho nhỏ.

– Đừng có nhéo…

Đứng trên mép bờ hồ, Đông liếc ngang liếc dọc rồi nói nhỏ.

– Anh xuống nước trước đi… Coi chừng có ai không rồi em xuống…

Nhào xuống nước giây lát mới trồi đầu lên, vuốt nước chảy trên mặt anh nhìn Đông đang đứng.

– Nước ấm… Hổng có ai hết…

Vừa nói anh vừa chăm chú nhìn Đông nhanh nhẹn cởi chiếc khăn tắm ra rồi lẹ làng leo xuống nước như sợ có cặp mắt vô hình nào đó dòm ngó thân thể của mình. Thấy chồng nhìn đăm đăm nàng cự nự.

– Anh nhìn gì vậy?

– Đúng như những gì anh tưởng tượng về em…

Câu trả lời bằng giọng âu yếm và thành thật của anh khiến cho Đông cảm động.

– Em không được tự nhiên lắm khi có người nhìn mình…

– Anh hiểu… Từ từ em sẽ quen đi…

Gật đầu cười Đông trầm mình xuống nước như muốn trốn tránh điều gì đó. Nước ấm lại có chồng ở cạnh khiến nàng quen dần và dạn dĩ hơn nên hào hứng tham gia trò chơi tạt nước với anh cũng như để anh cõng nàng trên lưng lội vòng vòng quanh hồ tắm. Riêng Chiêm, dù không nói ra rất vui mừng với sự tiến triển tình cảm của vợ. Anh biết mình phải kiên nhẫn và khôn ngoan trong cách đối xử. Nàng như con chim bị thương nên bây giờ sợ hãi khi thấy tên thợ săn. Muốn đưa nàng trở lại trạng thái bình thường anh phải nâng niu, quí trọng, xem nàng như viên ngọc đẹp mỏng manh hay món đồ cổ quí giá và hiếm hoi chỉ cần va chạm mạnh cũng bị vỡ tan và lần tan vỡ này sẽ không có gì hàn gắn được. Nhìn Đông tung tăng bơi lội trong nước ấm, anh cảm nhận được tình yêu đẹp như ánh nắng thu ngoài kia.