12.
08:30 giờ. Ngày 10 của công tác Cửu Long.
– Cà phê nghen Anh Ba…
Cười gật đầu Bình nói lời cám ơn khi thấy Hiền đưa cho mình ca cà phê còn bốc khói. Rút trong túi ra gói Pall Mall, anh đưa ra tỏ ý mời thì Hiền cười lắc đầu.
– Cám ơn anh Ba nhưng hổng phải ” gu ” của tui…
Uống hớp cà phê đen nóng, rít liên tiếp ba hơi thuốc, ém hơi thật kỹ rồi lát sau mới nhả khói ra xong Bình tặc lưỡi.
– Ngon… hít thuốc lá với cà phê nóng đã thật… người rần rần như phê…
Tuy anh bỏ lửng câu nói nhưng ba người lính ở trong toán đều hiểu anh muốn nói cái gì. Hiền bật lên cười hà hà. Ngồi cách khoảng xa xa Chánh lên tiếng.
– Anh Ba có hít chưa anh Ba?
Chánh cười ra dấu bằng cách cầm điếu thuốc bằng hai ngón tay cái và trõ rồi đưa lên miệng hít hơi dài. Bình lắc đầu.
– Chưa thử lần nào… Hồi còn trung học tôi bị ba mẹ kiểm soát dữ lắm nên chẳng dám đụng tới thứ đó… Rồi dô lính lại bị sếp cấm thành ra chưa có hân hạnh được thử để biết mùi vị…
– Để hôm nào dìa lại Sài Gòn tôi kiếm một điếu cho anh Ba thử. Bảo đảm Anh Ba khoái nó liền… hà… hà…
Cười cười không trả lời Bình im lặng uống cà phê. Buổi sáng ở đây thật yên tịnh. Trời trong và cao. Con đường hay là mặt của cái đập rộng và vắng tanh. Đưa ống dòm lên anh nhìn về phía con đường tráng nhựa chạy dọc theo bờ sông. Thấp thoáng bóng người đi lại. Đó là cái chốt của toán 1 do thượng sĩ Điện chỉ huy có mục đích cản trở không cho lính từ Puer hay ở thị trấn Jinghong kéo lên. Phía bên kia là toán 2 của thiếu uý Bá đóng nút chặn không cho lính từ Ximeng kéo qua hay Lancang kéo xuống.
– Có gì lạ không Chánh?
Bình hỏi vì Chánh là người phụ trách liên lạc với toán của Minh.
– Có Anh Ba… Ông Ánh nói là vì dọc đường bị lính chận đường nên tới trễ…
Ngay lúc đó giọng nói của thượng sĩ Điện vang trong chiếc walkie-talkie của Bình. Giọng của ông ta có chút gì hối hả.
– 2 đây 6… nghe rõ trả lời…
– 2 tôi nghe 6…
– Có lính tới…
Hiền với Tánh và Chánh đều nghe được còi hụ của xe cảnh sát. Buông máy liên lạc xuống, Bình đưa ống dòm lên nhìn về phía trạm gác chỗ toán 1 do Điện trấn đóng. Anh thấy hai chiếc xe cảnh sát đi trước rồi kế đó hai chiếc xe bít bùng sơn màu ô liu có hàng chữ màu trắng thật lớn. Chậm rãi quan sát anh thấy hai chiếc xe cảnh sát tới gần trạm canh thì dừng lại. Hai chiếc xe bít bùng cũng ngừng theo rồi toán người mặc sắc phục nhảy xuống đoạn túa ra bao vây kín hai bên trái phải của trạm canh. Bình quay sang cười nói với Hiền.
– Anh với em tới chỗ ông Điện coi tình hình. Chánh với Tánh lo tìm một người nào trong đám con tin làm thông dịch viên cho mình…
Bình bỏ đi sau khi ra lệnh. Chánh đi về chỗ dãy nhà trăng trắng nằm ở chính giữa đập nơi giam giữ con tin. Súng kèm bên hông, đằng sau có Tánh yểm trợ, Chánh xô cửa bước vào căn phòng khá rộng đầy người đứng ngồi. Đảo mắt quan sát giây lát, người lính biệt kích hắng giọng.
– I need someone to talk with police about the release of the hostages. Who can speak English?
Nói xong Chánh thấy được nét vui mừng hiện ra trên mặt của mọi người trong phòng. Một người mang kính trắng, ăn mặc chửng chạc giơ tay lên.
– I can speak English…
Khẽ gật đầu, Chánh nghiêm giọng nói của mình. Vì muốn giữ bí mật nên anh dùng toàn Anh ngữ.
– What’s your position?
– I am engineer…
– What’s your name?
– My name is Chen…
Khẽ gật đầu Chánh thốt.
– Good… Let’s go…
Trước khi đi với người thông dịch ra khỏi phòng anh buông lời cảnh cáo với con tin ở trong phòng.
– I’ll release all of you after I talk to police. So don’t try to escape. Who does not obey my order will be executed. Remember that…
Đóng cửa phòng và khoá bên ngoài xong Chánh dẫn Chen đi về phía trạm canh. Thượng sĩ Điện đón cấp chỉ huy của mình bằng câu nói.
– Tụi nó có S.A.W.T Team…
Khẽ gật đầu Bình đưa ống dòm lên chẫm rãi quan sát sự bố trí của toán lính. Có hai xe cảnh sát thường và hai xe của S.W.A.T (special weapons and tactics) Unit hay S.W.A.T Team mà chữ viết tắt thành ra SWATT. Tất cả các nước trên thế giới đều có SWATT. Dù mục tiêu tương tự song cách thức tổ chức và nhân sự có thể khác nhau. Đây là thứ cảnh sát đặc biệt chuyên đảm trách các nhiệm vụ khó khăn như đối phó với khủng bố, tháo gở mìn và xung kích để giải thoát con tin. Bình nói với Điện và Hiền.
– Tụi nó đông mà mình thì ít hơn với lại toàn súng ngắn. Nếu nó ập vào thời mình không cản được. Cách hay nhất là câu giờ…
Điện với Hiền nhận ra ngay sự tính toán khôn ngoan của cấp chỉ huy. Khẽ cười Bình hắng giọng tiếp.
– Mình dùng con tin để thương lượng với cảnh sát. Mình sẽ thả con tin ra nhưng không thả hết một lần mà thả họ ra từ từ. Cứ mỗi một giờ mình sẽ thả ra vài người…
Điện góp lời.
– Tôi thấy cách đó tiện nhất đại úy. Mình chỉ cần vài tiếng đồng hồ để cho nước sẽ tràn xuống đây…
– Bây giờ tôi chia như thế này…
Bình thì thầm với hai người lính dưới quyền. Không biết anh nói gì mà chỉ nghe Điện cười nhỏ bỏ đi về chỗ đóng quân. Lát sau Chánh dẫn người thông dịch tới trạm canh. Nháy mắt ra hiệu cho Hiền, người lính duy nhất của toán biệt kích biết đọc và nghe hiểu lỏm bỏm chút Hoa ngữ, Bình nói với người thông dịch tên Chen.
– Tell them I will release the hostages…
Vị tiểu đoàn phó tiểu đoàn biệt kích nói một câu ngắn gọn. Đó là thâm ý của ông ta. Vì không biết Hoa ngữ nên ông ta phải nói thật ngắn gọn. Nếu người thông dịch nói thật nhiều và thật dài thời Hiền có thể dò đoán anh ta nói dối hoặc nói ngoài câu nói mà anh ta được phép nói. Câu tiếng Anh chỉ có 7 chữ. Nếu nói bằng Hoa ngữ có thể dài hơn chút chút nhưng không thể thật dài. Do dự giây lát Chen cầm lấy cái loa phóng thanh lên nói một câu. Bình thấy Hiền gật đầu. Sau khi Chen nói xong thời loa phóng thanh của cảnh sát vang lên một tràng líu lo. Chen cười nói với Bình.
– Họ yêu cầu được thấy con tin…
Bình hất hàm cho Điện. Hiểu ý ông ta cùng với Chánh và Tánh lùa hết mấy chục con tin ra đứng xếp hàng nơi trạm canh. Tuân theo sự xếp đặt, Điện với Tánh và Chánh hét con tin phải quì gối như sắp sửa bị xử tử. Sợ hãi họ kêu khóc van xin ầm ỉ. Đưa súng lên trời Điện miết cò. Tiếng súng nổ làm cho vài con tin sợ tới độ ngất xỉu. Bình nghiêm giọng nói với Chen.
– I will release five hostages now with one condition…
Cầm ống loa Chen nói một câu. Phía cảnh sát lại nói một câu.
– They ask what condition…
Chen nói với Bình. Vị tiểu đoàn phó biệt kích rắn giọng.
– Back off of SWATT…
Hiền nghe được Chen nói trong đó có tiếng SWATT. Lát sau, xuyên qua ống dòm Bình thấy hai xe của toán cảnh sát đặc biệt lùi về sau một quãng xa xa. Tỏ ý hài lòng ông ta ra lệnh phóng thích năm con tin gồm ba đàn bà và hai đàn ông.
– Five hostages will be release next hour…
Chen nói với năm con tin vừa được thả. Mừng rỡ họ dắt dìu nhau đi nhanh về chỗ xe cảnh sát. Nhóm con tin còn lại lộ ra vẻ mừng rỡ gắng chờ tới phiên của mình. Chánh với Tánh hộ tống Chen với con tin trở về chỗ giam giữ. Khung cảnh của cái đập nước chìm vào sự im lặng đầy ngột ngạt.
13.
12:30 giờ. Ngày 10 của công tác Cửu Long
Dù mệt và đói song thiếu tá Minh và chín người lính nếu kể luôn Bạch Vân nữa là mười người đều làm việc không ngưng tay bởi vì họ không thể nào nghỉ ngơi và ăn trưa được khi vụ đặt chất nổ chưa hoàn tất. Đặt chất nổ xong họ còn phải chờ cho nước dâng lên làm đầy thì mới cho nổ. Như vậy mới làm cho cái đập Tiểu Loan bể. Tuy nhiên tính toán thì như vậy song đôi khi lại gặp rắc rối xảy ra ngoài ý muốn của mình. Điều mà Minh và các người lính viễn thám không biết được là ngay lúc họ tấn công vào trung tâm điều khiển thì nhân viên trong đó đã gọi điện thoại báo cáo với cảnh sát và quân đội địa phương đang trú đóng cách chừng vài chục cây số. Đang lui cui kiểm soát lại lần cuối vụ việc đặt chất nổ, Minh nghe máy liên lạc vang lên.
– 1 đây 14…
– 1 nghe 14…
– Lính tới đông lắm Anh Tư…
Tiếng của Vinh vang trong talkie walkie. Vinh có nhiệm vụ canh gác nơi trạm gác ở phía bên kia đập. Đang đứng nhìn Chiến loay hoay kiểm soát mấy cái nút gì đó, Minh hỏi gọn.
– Bao nhiêu thằng?
– Hổng biết… chắc chừng hai chục…
Shit… Buông tiếng chửi quen thuộc Minh nói với Đãnh.
– Em xong thì dẫn Bạch Vân lên trên chỗ của Hàn, còn anh tới phụ Vinh…
Vừa cài đồng hồ chỉ giờ cho mìn nổ Đãnh vừa gật đầu nói nhanh.
– Xong rồi Anh Tư. Anh lên trước đi tôi với Bạch Vân sẽ theo liền…
Nhảy ào vào thang máy, Minh nhấn cái nút có mũi tên hướng lên trên. Phút sau thang máy ngừng lại. Bước vào phòng nơi có Hàn đứng, vị trưởng toán biệt kích nói liền.
– Mình qua bên kia phụ với Vinh… Chỗ này thằng Đãnh sẽ lên thế cho em…
Lãnh lệnh Hàn ôm súng chạy trước. Chạy theo sau Hàn, Minh mở walkie talkie liên lạc với Ánh.
– 3 đây 1… xong chưa?
– Còn một chút nữa sếp. Ông Nhất và tôi đang kiểm soát lại lần cuối…
– Good… Ai làm xong thì lên trên mặt đất. Vinh đang đụng với lính… Mẹ kiếp… Nó đông quá tụi này chắc cản không nổi…
Nghe tiếng súng nổ ì xèo trong máy cùng với lựu đạn nổ ầm ầm, Ánh nói nhanh.
– OK sếp… Tụi này lên liền…
Tắt máy, Ánh la lớn với Viễn với Cam đang kiểm soát lại chất nổ lần cuối.
– Lính kéo tới đông lắm… Hai thằng bây lên phụ Anh Thư đi…
– Để tôi lên…
Đãnh lên tiếng trong lúc khều Bạch Vân. Cam, Viễn cũng theo sau. Ba người lính với Bạch Vân dùng thang máy lên mặt đất. Thang máy vừa ngừng cả bọn nghe tiếng súng nổ ì xèo cùng với tiếng la hét của Minh.
– Chặn nó lại… bắn chỗ đó…
Bề mặt của con đập rộng như con đường lớn nhưng nhờ có những dãy nhà cho nên Minh với Hàn và Vinh mới dựa vào đó để chống cự lại lính địch có nhân số đông hơn. May mà toán lính địch chỉ có các loại súng cá nhân nên họ mới cầm cự được. Nhưng rồi sau đó lính sẽ kéo tới đông hơn với đủ mọi thứ vũ khí. Lúc đó toán biệt kích 11 người khó mà ngăn cản được vì họ chỉ có súng tiểu liên thôi chứ không có đại liên hay các loại súng cộng đồng và hoả tiễn.
– Thiếu tá để tụi tôi cản đường cho… Ông với Bạch Vân rút đi…
Được sự giúp đỡ của ba tay súng nhà nghề, Minh dẫn Bạch Vân lùi dần dần tới chỗ Tám đang đợi nơi toà nhà ở phía bên kia đập.
– 3 đây 1…
– 3 nghe 1…
– Anh lên lẹ đi… Mấy thằng lính nó sẽ chiếm trạm gác… 15 phút nữa nó sẽ tấn công vào cửa đi xuống đất…
– Ok… Tôi nghe sếp 5/5… Tụi này cũng vừa xong…
Được báo cáo của Minh, trung uý Ánh cùng với Chiến và Nhất theo đường cũ lên mặt đất. Vừa chạy, Nhất vừa thở vừa la lớn.
– Nhanh lên ông kỹ sư… Mình chỉ có 20 phút…
Đưa đồng hồ lên Ánh chỉnh.
– 17 phút 37 giây…
Chiến nói trong hơi thở dồn dập.
– Tôi sợ mình lên không kịp…
Chạy được chừng mươi thước họ dừng lại nơi ngã ba. Thấy tấm bảng có mũi tên hướng lên trên, Nhất nói liền.
– Chắc đường này lên mặt đất… Mau lên ông kỹ sư…
Không kịp suy nghĩ gì hết, Ánh sãi từng bước dài theo con đường dốc thoai thoải rồi cuối cùng là cầu thang có mũi tên đi ngược lên mặt đất. Thở hồng hộc và mồ hôi đầm đìa trên mặt, Chiến cố gắng bắt kịp Ánh. Chạy sau cùng, Nhất đưa đồng hồ lên rồi lẩm bẩm.
– 14 phút…
– Đây rồi…
Ánh mừng rỡ la lên. Nhảy từng bước thật dài anh ào vào trong hành lang nhỏ rồi xô mạnh cánh cửa. Gió lùa vào mát lạnh khiến cho Chiến cảm thấy sảng khoái. Tiếng súng nổ ầm ầm cho họ biết phe mình đang đụng trận.
– 1 đây 3…
– 1 nghe 3…
– Tụi này lên tới rồi…
– Ok… Tôi đang ở chung với Tám… Anh dẫn ông kỹ sư về đây gặp tôi…
Lát sau Ánh, Chiến và Nhất chạy tới chỗ Tám với chiếc xe SUV đang nổ máy chờ khi nào mìn nổ làm cho cái đập bể cả bọn lên xe chạy về Puer.
– Chừng nào mới nổ?
Minh hỏi trỗng song Ánh cũng hiểu bèn trả lời gọn.
– Đúng 14:45 mìn sẽ nổ… Anh bảo tụi thằng Đãnh rút từ từ về bên này đi…
Minh hất hàm ra hiệu cho Tám. Lãnh lệnh Tám gọi máy báo cho Đãnh. Mấy phút sau Đãnh, Viễn, Cam và Vinh vừa bắn vừa lùi dần dần về phía bên này.
– Mình liên lạc được với toán 2 chưa Anh Tư?
Ánh lên tiếng hỏi. Tám trả lời thay cho cấp chỉ huy.
– Được rồi trung uý… Ông Bình cho biết đã xong vụ đặt mìn và kiểm soát toàn bộ cái đập. Ổng bị SWATT vây. Tuy nhiên nhờ giữ con tin nên tụi nó chưa làm gì hết…
Khẽ gật gật đầu, Minh hỏi nhỏ.
– Còn mấy phút nữa?
– Đợt nổ thứ nhất đúng 14:45… Còn đợt thứ nhì 14:45:30
Minh đưa đồng hồ lên. 13:44:30
– Nửa phút nữa…
Ánh lên tiếng. Như sực nhớ ra điều gì anh đưa đồng hồ cho Bạch Vân rồi cười nói.
– Em đếm giờ nghen…
Thấy Bạch Vân ngơ ngác không hiểu, Đãnh cười giải thích.
– Em coi đồng hồ khi nào thấy còn 10 giây nữa thì bắt đầu đếm ngược từ 10 xuống dần tới 1. Khi tới zero là mìn sẽ nổ…
Bạch Vân gật đầu như hiểu ý. Nấp dưới ụ cát, nắm chặt tay chồng, cô nhìn đăm đăm vào mặt đồng hồ. Trống ngực đập thình thịch cô thì thầm.
– Sắp nổ rồi anh ơi…
Đãnh quay qua. Anh nhìn thấy làn da mặt của Bạch Vân tươm mồ hôi vì kích thích và hồi hộp.
– I love you… love you very much…
Bạch Vân mỉm cười nhẹ gật đầu. Cô không hiểu tại sao trong giờ phút hồi hộp và gay cấn này mà Đãnh lại có thể thốt lên câu tỏ tình đầy âu yếm và tình tứ.
– I love you too…
Khi thấy cây kim giây chỉ số 10, Bạch Vân xiết chặt tay ông chồng chưa cưới rồi đếm thật lớn.
– … 9… 8… 7… 6… 5… 4… 3… 2… 1… Zero…
Hàng chục tiếng lụp bụp vang lên rồi im rơ. Toán biệt kích nhìn nhau. Không có chuyện gì xảy ra. Hơi nhíu mày trung uý Ánh liếc nhanh đồng hồ đeo tay của mình. Đợt nổ thứ nhì sẽ bắt đầu đúng 25 giây nữa. Minh, Chiến và mọi người im lìm chờ. Họ biết đây mới là đợt nổ quyết định vì mấy trăm ký lô chất nổ đều được đặt tại trung tâm của cái đập. Tiếng đếm của Bạch Vân vang lên chậm và rời rạc song lại nặng chình chịch.
– … 7… 6… 5… 4… 3… 2… 1… zero…
Hàng chục tiếng nổ vang lên và lần này lại lớn hơn lần trước. Minh hỏi lớn.
– Sao hổng thấy gì hết vậy ông kỹ sư?
Liếc nhanh Minh, Chiến nói chậm.
– Tôi không biết… hay là mìn không nổ…
Minh liếc qua Ánh. Vị trung uý biệt kích kiêm chuyên viên chất nổ lắc đầu.
– Hổng phải đâu… Tôi nghe mìn nổ mà…
Nhất lên tiếng.
– Tôi cũng nghe nổ nữa… Có thể chất nổ không đủ sức làm xụp cái đập…
Nói tới đó Nhất ngưng ngang. Mọi người đều nghe có tiếng răng rắc rồi lát sau tiếng ì ầm vọng vang và càng lúc càng lớn hơn khiến cho ai cũng đều nghe rõ. Tiếp theo họ cảm thấy chổ họ đang đứng như rung chuyển rồi sau đó hàng loạt tiếng ầm ầm làm lùng bùng lỗ tai. Chiến bật la mừng rỡ.
– Nó bể… nó bể rồi…
– Mô phật…
Cam nói nhỏ còn Vinh thì làm giấu thánh giá trong lúc Gio nhảy tưng tưng la lớn.
– Má ơi… nó bể rồi…
Chỉ trừ có Minh và thượng sĩ Nhất là hai người lính lớn tuổi nên đứng yên còn tất cả đều nhảy nhót, hò la khi biết cái đập bắt đầu bể. Xé chiều trời nắng họ thấy nước trào phun trắng xoá. Mặt của cái đập hay con đường bắt ngang sông từ hẻm núi bên này sang bên kia vở ra từng mảnh lớn và nước theo đó chảy ào ào thành dòng khổng lồ đổ xuống sông. Ôm chầm lấy Bạch Vân, Đãnh xoay người mấy vòng rồi cười hăng hắc.
– Nó bể rồi em ơi…
Hun chùn chụt lên mặt Đãnh biểu lộ sự vui mừng, Bạch Vân nói trong tiếng cười.
– Em biết nó sẽ bể mà…
– Sao em biết?
Bạch Vân cười hắc hắc.
– Em tin anh và các bạn của anh sẽ làm xụp cái đập. Chồng em làm gì cũng được… You are my hero…
Đãnh xiết chặt cô vợ chưa cưới vào lòng như biểu lộ sự cám ơn. Thiếu tá Minh hét lớn.
– Let’s go…
Mọi người hấp tấp lên xe. Ngồi nơi ghế tài xế, Tám đạp lút ga. Chiếc SUV lấy được của ai đó lao đi mang theo những người lính biệt kích vừa hoàn thành giai đoạn 1 của công tác Cửu Long. Ngồi trên xe, Minh mở máy 46 liên lạc với đại uý Bình ở Puer cách xa mấy trăm cây số.
– 2 đây 1… Nghe rõ trả lời…
– 2 nghe 1…
– Tiểu Loan bể rồi…
Minh nghe tiếng Bình reo vui rồi tiếp theo có tiếng hò reo của mấy người lính biệt khác mà anh nhận ra có tiếng của thượng sĩ Điện.
– Good job Anh Tư…
– Tôi đang về chỗ anh…
– Ok… Tụi này chờ anh…
– Chắc là nước xuống nhanh hơn tôi… Anh cẩn thận…
Con lộ tráng nhựa rộng hai chiều xe chạy có nhiều ổ gà song vắng vẻ nên Tám đạp lút ga. Kim đồng hồ tốc độ chỉ 80.
– Mình theo kịp nước không ông kỹ sư?
Ngồi băng sau Chiến trả lời liền.
– Không kịp đâu thưa thiếu tá. Sức nước bình thường mà cái đập có thể xả ra hết cùng một lượt vào khoảng 20 ngàn thước khối một giây đồng hồ. Bây giờ nó bị bể với lại từ trên cao chảy xuống thấp thì lượng nước chảy có thể nhiều gấp chục hoặc trăm lần hơn. Tôi không biết cái đập Tiểu Loan bị bể hết hay chỉ bể nửa phần, bể trên cao hay xụp ở dưới đáy do đó không thể ước lượng được sức nước chảy. Tuy nhiên tôi đoán chắc phải chảy nhanh hơn xe chạy nhiều…
– Mình chạy bao nhiêu vậy Tám?
– 80 Anh Tư…
Đưa đồng hồ lên thấy 15:35 giờ Minh lẩm bẩm. Tuy ông ta lẩm bẩm song mọi người đều nghe rõ vì chẳng có ai buồn ngủ. Họ còn đang háo hức vì vụ cái đập bị bể nên chẳng ai nhắm mắt được.
– Như vậy khoảng 22:00 giờ mình sẽ bắt tay với ông Bình. Có trễ lắm không ông kỹ sư?
Trầm ngâm giây lát Chiến mới lên tiếng.
– Tôi nghĩ không trễ đâu thiếu tá. Mới đầu nước chảy nhanh xong cũng từ từ chậm lại. Vả lại nước chảy nhanh hơn mình chạy thật song nó cũng cần phải làm đầy cái đập Nuozhadu trước rồi sau đó mình cho mìn nổ thì mới đạt hiệu quả nhiều hơn. Áp lực nước càng mạnh thì cái đập càng dễ bể hơn và bể lớn hơn. Ngoài ra nước từ cái đập Xiaowan chảy xuống phải làm bể hai cái đập Manwan và Dachaoshan trước rồi sau đó mới tràn xuống cái đập Nuozhadu. Như vậy tôi nghĩ mình cũng theo kịp… có thể mình sẽ tới sớm hơn nếu không gặp lính chận đường… Chỉ cần ông Bình giữ được cái đập tới khi nước tràn xuống làm đầy thì mới cho nổ. Liệu ổng giữ được không thiếu tá?
Minh làm thinh giây lát mới trả lời.
– Tôi không biết… Bởi vậy mình phải trở về cái đập Nuozhadu càng nhanh càng tốt. Tôi chỉ sợ lính kéo tới…
Khe khẽ gật đầu, Chiến hắng giọng tiếp.
– Nước sẽ tràn xuống cái đập Manwan trước khi mình tới đó. Nếu nó bị bể thì đó là triệu chứng tốt. Chắc thiếu tá còn nhớ tôi nói về hiệu ứng Domino…
– Nhớ chứ… Nhưng mà ông cứ nói để tụi này khỏi buồn ngủ…
Dù buồn ngủ song mọi người đều cố thức để nghe câu chuyện giữa Minh và Chiến. Họ biết với học thức của một kỹ sư chuyên ngành thuỷ điện, ít nhiều gì Chiến cũng biết về tổng thể của cách kiến trúc và vận hành của các cái đập mà Trung Cộng đã đang và sẽ xây trên dòng sông Cửu Long cho nên đây là dịp may cho họ học hỏi thêm.
– Đập Manwan cách đập Xiaowan chừng bảy tám chục cây số. Độ cao của đập Xiaowan là 1200 mét còn độ cao của Manwan là 1000. Với độ cao đó cộng thêm lưu lượng nước chảy cũng như sức chứa hơn mười mấy lần hơn thì đập Manwan sẽ bị ngập và bể rất nhanh dù nó có được xả nước ra để tránh bị bể. Có khi chúng ta tới thì nó đã bị bể rồi…
Chiến vừa nói tới đó thì mọi người đều nghe tiếng ì ầm vọng lại.
– Phải cái đập Manwan nó bể không ông kỹ sư?
Chiến mỉm cười trong bóng tối trước khi trả lời câu hỏi của trung uý Ánh đang ngồi bên cạnh.
– Tôi đoán như vậy… Dốc cao nên nước chảy lẹ lắm…
Xe quẹo vào đoạn đường dốc cao hơn mặt sông có nhiều xóm nhà cất bên đường. Họ nghe tiếng nổ ầm ầm rồi dân chúng túa ra đứng nhìn về phía cái đập. Nước bắt đầu dâng lên rất nhanh. Mới đó mà đã ngập tràn dòng sông kể cả hai bên bờ đất. Dân chúng hoảng hốt ới nhau lo thu dọn đồ đạc rồi chuyển lên chỗ cao hơn để tránh lụt. Thấy cảnh đó Chiến thở dài chắt lưỡi.
– Khổ cho dân… Cái đập Xiaowan bể sẽ làm ngập dòng sông. Ngay cả khi cái đập Manwan bị bể thì cũng sẽ làm nên lụt lội hai bên bờ vì nước nhiều quá. Rồi khi đập Nuozhadu mà bể thì nước còn nhiều hơn nữa. Bốn năm chục tỉ mét khối nước mà chảy cùng một lúc thì phải biết… Nguyên cả vùng rộng lớn gồm các làng mạc và thị trấn xây dọc hai bên sông Cửu Long sẽ bị llũ lụt…
Hình dung ra con nước khổng lồ ào ạt chảy về hạ lưu sẽ cuốn trôi bất cứ cái gì nằm trên đường đi của nó, Chiến nhẹ thở dài. Những cây cầu bắt ngang dòng sông Cửu Long sẽ bị lũ lụt cuốn trôi. Làng mạc bị ngập lụt. Mấy cái đập nằm dưới hạ lưu của tỉnh Vân Nam và của nước Lào cũng sẽ bị nước tống bể. Cái nào may mắn thì cũng sẽ bị ngập làm mất điện và máy móc hư hại phải ngừng hoạt động trong thời gian dài. Nội cái vụ bị mất điện không cũng đủ gây ra thiệt hại cả ngàn tỉ đô la, chưa kể sinh mạng của con người và tổn thất về đồ đạc.
– Manwan cách Daochaoshan gần 200 cây số. Ông Tám chạy lẹ lên. Hi vọng mình tới kịp để chứng kiến nó bị bể…
Minh nói khi thấy Tám giảm tốc độ vì đi vào vùng có đông dân cư ngụ. Chừng mười lăm hoặc hai chục phút sau họ vượt qua cái đập Manwan đã bị nước tống bể chỉ còn trơ lại mấy dãy nhà cất trên sườn núi. Dù ban đêm nhưng nhờ có sao sáng nên người thấy dòng nước bạc cuồn cuộn chảy. Cửu Long là con sông từ trên núi cao chảy xuống do đó nước chảy rất xiết. Cầu cống hay bất cứ cái gì nằm trên đường chảy đều bị cuốn phăng đi. Tiếng nước réo ầm ầm còn hơn bom nổ.
– Ông thầy có nghĩ là mình sẽ bị lính chận đường xét hỏi trên đường về Puer?
Thượng sĩ Nhất lên tiếng hỏi Minh. Vị tiểu đoàn trưởng gật đầu nhè nhẹ.
– Chắc mình sẽ gặp rắc rối dọc đường. Thời buổi này ai cũng có điện thoại cầm tay nên có gì là họ sẽ ới nhau hoặc báo cáo lên cảnh sát địa phương. Từ Xiaowan xuống tới Manwan gần quá nên họ chưa có làm gì kịp để ngăn chận mình…
Chiến xen vào câu chuyện giữa Minh với Nhất.
– Tôi đoán chính quyền địa phương của Trung Cộng nghĩ đây là một vụ phá hoại của các sắc dân thiểu số theo Hồi giáo. Dân Ngô Dĩ Mông từng có những cuộc đặt bom tự sát để chống đối chính quyền…
Ánh cũng lên tiếng.
– Tôi cũng nghĩ như ông kỹ sư…
Minh gục gặt đầu.
– Tôi cũng nghĩ họ chưa biết mình là ai, phá hoại với mục đích gì. Tuy nhiên họ sẽ lập ra các nút chặn để xét hỏi. Rắc rối là ở chỗ đó…
Nói tới đó Minh lục trong ba lô lấy ra tấm bản đồ rồi chăm chú nhìn vào. Mặc dù đang chú tâm lái xe song Tám cũng để mắt vào công chuyện của cấp chỉ huy.
– Trong lúc mình đang huấn luyện ông kỹ sư Chiến thì ông Bình với tôi và Chánh hợp với nhau nghiên cứu bản đồ về vùng Puer và các vùng lận cận ở xung quanh cái đập nước Nuozhadu. Đám nhân viên an ninh của cái đập có chừng ba chục mạng. Để điều hành mọi hoạt động của cái đập, họ có khoảng vài trăm nhân viên làm việc ngày đêm. Ngoài ra còn có một đồn lính nằm cách xa cái đập chừng ba chục cây số. Ông Bình chỉ có 10 người do đó không thể nào kiểm soát hết được thành ra khi có chuyện rắc rối thì có thể nhân viên đang làm việc đã gọi điện thoại cấp báo với quan quyền địa phương…
Tám nói một hơi dài. Minh gật đầu làm thinh. Ông ta cũng biết với thời đại văn minh tân tiến bây giờ hầu như ai cũng có điện thoại di động cho nên hể có động tịnh gì thì họ sẽ gọi báo cáo ngay. Chỉ cần hai ba phút thôi và lính sẽ kéo tới.
14.
17:00 giờ. Ngày 10 của công tác Cửu Long.
Thức dậy sau giấc ngủ ngắn Chiến nhìn sang bên cạnh thấy Ánh cũng đã thức dậy.
– Có cà phê thơm nóng nè… Ai muốn uống?
Đãnh lên tiếng hỏi. Vươn vai ngáp tiếng dài, Ánh cười hắc hắc.
– Thằng này hỏi chi lạ dậy. Cái gì chứ ăn uống thì mày đừng nên hỏi…
Vài giọng cười bật lên. Chắc họ nghe Ánh nói tiếng Dziệt với cái giọng trọ trẹ của dân tị nạn sanh ra và lớn lên ở Mỹ.
– Cám ơn Bạch Vân…
Chiến nói lời cám ơn khi được cô trao cho cái ca cà phê nóng.
– Cà phê ở đâu vậy Đãnh?
Minh hỏi trong lúc vừa uống cà phê vừa coi bản đồ.
– Hồi nãy lúc mình ngừng nghỉ mệt, tôi với Bạch Vân nấu nước nóng rồi pha cà phê sẵn…
Chép chép miệng sau khi nhâm nhi cà phê, Minh cười đùa.
– Về tới Sài Gòn Bạch Vân mở quán bán cà phê nghen em…
Bạch Vân cười hăng hắc.
– Dạ em đâu biết pha cà phê Anh Tư…
Minh tặc lưỡi.
– Dễ ợt… Thằng Đãnh chỉ cho em vài lần là em làm được liền… Với lại em bán cho tụi anh thì đâu có ai dám chê… hà… hà… hà… Thằng nào chê em nói cho anh biết anh sẽ rầy nó…
Minh vừa nói tới đó thì máy 46 kêu lên. Ánh bốc máy liền.
– 1 đây 2… nghe rõ trả lời…
Biết Bình cần nói chuyện với Minh, Ánh vội đưa ống liên hợp cho cấp chỉ huy.
– 1 nghe 2… Có chuyện gì không?
– Tôi chờ nước xuống… Anh Tư biết khi nào nước mới xuống tới đây…
– Tôi đang ở cách cái đập Daochashan chừng nửa giờ xe chạy. Nước sẽ xuống trước tôi… Nếu không có gì trục trặc tôi sẽ bắt tay anh lúc 22:00 giờ. Nghe rõ trả lời…
Nghe được cuộc đàm thoại giữa Bình với Minh, Chiến vội xen vào.
– Nếu có thể xin đại úy vui lòng nói cho tôi biết vụ đặt mìn của ông…
– Chào ông kỹ sư… Theo lời của ông chỉ từ trước tôi đã cho đóng kín 9 cái cửa dẫn nước vào turbine và mười mấy cái cửa thoát nước ra nữa…
Nghe tới đây Chiến vội lên tiếng ngắt lời Bình.
– Xin lỗi đại uý cho phép tôi được ngắt lời… Đại uý đóng mấy cái cửa thoát nước mà đóng cái cửa nào?
Đại uý Bình im lăng giây lát mới hắng giọng.
– Thằng Hiền nó biết đọc chữ Tàu chút đỉnh cho nên tôi giao cho nó phụ trách việc đóng kín lại các cửa thoát nước ở ba nơi là ” left bank open spillway, left bank flood releasing tunnel, right bank flood releasing tunnel ”… Tôi muốn nói là đóng hết…
Nghe tới đây Chiến mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Quay qua nhìn thiếu tá Minh xong Chiến lên tiếng.
– Đại uý làm đúng rồi đó… Phải đóng kín mấy cái đó để làm cho áp lực nước tăng lên. Chắc khi đóng xong ông cũng đã làm cho nó bất khiển dụng rồi thưa đại uý…
– Ông kỹ sư nói đúng. Tụi này đã phá huỷ hệ thống điều khiển và chỉ huy của cái Under Ground Power House Control Room. Kế đó tôi cho đặt 1 Case M85 vào mỗi cái Power House. Tôi cũng đã đặt 2 Case M85 vào cái phòng điều khiển. Tụi này chỉ kiếm được chừng năm thùng thuốc nổ thôi. Tôi cũng cho ông Điện và Tánh đặt hết số chất nổ còn lại vào những cái cửa thoát nước… Nếu theo đúng như lời ông kỹ sư nói về hiệu ứng Domino thì tôi đoán khi tụi này nổ mìn cái đập sẽ bị bể ở hai nơi bên trái và bên phải…
Liếc nhanh Minh, Chiến nói nhanh cố giải thích cho Bình hiểu.
– Đại uý nói đúng đó. Bao nhiêu chất nổ của ông đặt tôi hi vọng sẽ làm bể cái đập. Muốn cho nó bể thì ông phải chờ khi nào nước trên này chảy xuống làm đầy mặt của cái đập. Lúc đó là lúc áp lực của nước mới lên tới cực đỉnh nên chỉ cần thêm chút áp lực của mìn thì cái đập mới xụp được. Ông nổ sớm quá không có kết quả nhiều lắm…
– OK… Tôi hiểu ý của ông kỹ sư… Tôi chỉ ngại chờ lâu quá thì SWATT sẽ tấn công… Tôi đã cho đặt mìn ở cây cầu và cũng đóng chốt cách xa đập chừng hai ba cây số ngăn không cho cảnh sát chiếm lấy cái đập… Cảnh sát địa phương và SWATT thì tôi không ngại. Tôi đã điều đình với cảnh sát thả từ từ con tin ra để câu giờ chờ cho nước xuống. Tuy nhiên họ cũng có thể tấn công vì nhiều lý do như bỏ mặc con tin và thiếu kiên nhẫn để chờ đợi. Hoặc có thể lính ở Puer hoặc ở Jinghong kéo tới và hợp sức với cảnh sát để tấn công tụi này. Lính đông hơn và có vũ khí nặng như đại bác hay xe tăng thì tụi này giữ không nổi. Họ mà có trực thăng võ trang thì còn mệt nữa…
– Nếu lính kéo tới thì ông rán ngăn họ lại lâu chút nào hay chút đó… Tôi hi vọng sẽ tới kịp để phụ với ông…
Minh xen vào câu chuyện và mọi người đều biết đó là lệnh cho Bình.
– 2 đây 1… Anh bảo mấy thằng nhỏ giữ chặt cái đập cho tới khi nước thật đầy mới cho nổ… Bằng mọi giá phải giữ được cái đập. Tôi sẽ gặp anh lúc 22:00 giờ hoặc trễ lắm là nửa đêm…
– Tôi nghe Anh Tư 5/5… Bye…
Bình cúp máy. Nhìn đồng hồ Minh nói với thượng sĩ Nhất lúc đó đang lái xe.
– Hết ga đi ông… Mình phải tới gặp ông Bình càng sớm càng tốt… Tôi sợ ổng với mấy đứa nhỏ giữ không nổi cái đập cho tới lúc nước tràn xuống… Cách dùng con tin để câu giờ của Bình không lâu đâu…
*****
18:00 giờ. Trời xâm xẩm tối.
Đang chạy nhanh, Nhất vội đạp thắng rồi giảm tốc độ và sau cùng ngừng lại. Trước mặt có hàng xe chừng chục chiếc xếp hàng một.
– Chắc có chuyện rồi?
Ánh lên tiếng. Minh hất hàm với Cam. Lãnh lệnh Cam lận lưng khẩu súng hãm thanh và mặc áo khoác ngoài xong rời xe đi về phía trước để dọ tình hình. Lát sau anh trở lại báo cáo có toán lính chận đường. Nghe xong thượng sĩ Nhất mở lời trước.
– Để tôi dẫn Tám, Cam, Vinh và Viễn đi trước mở đường. Anh Tư cứ ngồi xe đi…
Minh ra lệnh cho Ánh, Đãnh và Hàn sẵn sàng ứng chiến. Ánh ngồi vào ghế tài xế. Minh ngồi ở ghế phía trước trong khi Đãnh và Bạch Vân ngồi băng chính giữa còn Chiến với Hàn ngồi băng sau. Tất cả đều hờm súng hãm thanh của mình để sẵn sàng nổ khi có đột biến. Xe nhích dần tới trước.
– 1 đây 5… nghe rõ trả lời…
Minh nói liền và nói thật nhanh.
– 1 nghe 5…
– Có quân xa chận đường… 1 tiểu đội án ngữ. Có lính chận xét xe…
– 1 nghe 5 rõ…
Ngậm nghĩ giây lát Minh lên tiếng.
– Chờ khi nào có lệnh của tôi 5 sẽ đánh chiếm quân xa để mình lấy đường về gặp thằng 2…
– 5 nhận lệnh của 1 rõ…
Khi Minh dứt cuộc nói chuyện với thượng sĩ Nhất thì chiếc xe của anh cũng vừa trờ tới gần chỗ toán lính đứng gác. Ló đầu ra thấy ba người lính mang súng đứng xét hỏi chiếc xe trước xe của mình, vị tiểu đoàn trưởng ra lệnh gọn.
– Đãnh với Hàn lo ba thằng lính nghen…
Tuân lệnh cấp chỉ huy, Đãnh với Hàn hờm súng. Minh hét vào máy walkie talkie.
– 5 đây 1…
– 5 nghe 1…
– OK… Nổ đi…
Ánh ngừng xe ngay chỗ ba người lính mặc quân phục đang đứng. Hai người đeo súng trên vai còn người kia tay xách súng. Bụp… bụp… bụp… Ba tiếng nổ khô khốc. Ba viên đạn từ nòng súng hãm thanh của hai người lính biệt kích ghim đúng vào ngực trái của kẻ địch. Ba người lính gục xuống trong lúc Ánh đạp mạnh cần ga. Chiếc SUV vọt tới trước thật nhanh. Minh thoáng thấy bóng mấy người lính biệt kích từ trong hốc đá hay các chướng ngại vật bên lề đường ào ra nhắm bắn vào chiếc quân xa đậu bên đường. Súng nổ râm ran. Minh nghe được tiếng của thượng sĩ Nhất hét vang trong talkie walkie.
– Bắn… bắn vào chỗ đó… thằng tài xế…
Ánh thắng gấp cho xe trước đầu chiếc quân xa. Nhất xuất hiện với khẩu Uzi có gắn ống hãm thanh.
– Xong rồi thiếu tá… Mấy đứa nhỏ đang coi lại chiếc quân xa coi có đủ xăng…
Minh mở cửa bước xuống đất khi nghe tiếng máy nổ từ chiếc quân xa. Ngồi ở ghế tài xế, nhìn vào đồng hồ nhiên liệu thấy cây kim chỉ hết về bên mặt anh mỉm cười ló đầu ra nói lớn.
– Xăng đầy nhóc bình… Có thêm hai thùng dự trữ nữa…
Khẽ gật đầu Minh ra lệnh cho mọi người chuyển sang chiếc quân xa. Vừa đặt chân lên bàn đạp để bước vào lòng xe, không biết nghĩ gì mà vị tiểu đoàn trưởng biệt kích lại có thái độ do dự. Trung úy Ánh chợt ứng tiếng.
– Tôi nghĩ mình chia làm hai toán đi tiện hơn Anh Tư. Tôi với Tám, Cam, Viễn và Hàn đi bằng chiếc SUV dọ đường trước…
Minh cười gật đầu liền. Ánh ngồi vào tay lái của chiếc SUV với Tám ở băng trước. Hai chiếc xe chở toán biệt kích mười người chạy nhanh về hướng cái đập Daochashan. Dòng nước của sông Cửu Long nằm ở bên tay trái họ réo ầm ầm tung bọt trắng xóa chảy ào ào về hạ lưu.
Trang 5